Căn Cứ Số 7

Chương 251: Ông chuẩn bị cho tốt mộ phần của mình đi

Hắn không tin Lâm gia và Minh thị dám đến học viện cướp người.

-Giao cho cậu?

Lâm Tịch cảm thấy là lạ, thiên phú của Hứa Mạt còn chưa khai phá hết, cậu giải quyết thế nào được?

Nhưng trong lòng Lâm Tịch lại như có dòng nước ấm chảy qua. Bị người thân vứt bỏ, cũng chỉ có nhóm người Hứa Mạt bằng lòng giúp đỡ cô thôi.

-Ừm.

Hứa Mạt gật đầu, nói:

-Đi trước đã.

Lâm Tịch gật đầu, thôi kệ đi.

Hai người cùng đi ra ngoài.

-Lâm Tịch.

-Chị.

Phía trước, Lâm Viễn và Lâm Giản nhìn thấy ánh mắt không đúng liền ý thức được có điều không ổn, bọn họ đều chạy xuống.

Lâm Tịch quay đầu lại, lại bị Hứa Mạt bắt lấy cánh tay, kéo cô tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn thấy Lâm Viễn và Lâm Giản vội vàng chạy về phía này.

Lâm Tịch đột nhiên nở một nụ cười.

Cảm thấy thoải mái rồi!

Vù vù.

Lâm Viễn đột nhiên chạy về phía trước như điên, tạo ra một trận gió.

Ở cái thời đại này, có thể mở ra rồi giữ vững một tập toàn lớn, phần lớn đều có một chút giá trị vũ lực, nếu không sẽ rất khó để đứng vững.

Tuy rằng thực lực của Lâm Viễn không phải là loại rất mạnh, cũng cũng không yếu, là thực lực loại B-.

Sau khi nghe được giọng nói phía sau. Lâm Tịch vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, Lâm Viễn phải ra tay ngăn cô lại.

Cánh tay Hứa Mạt dùng sức đẩy Lâm Tịch về phía trước, hắn biết Lâm Tịch không có khả năng sẽ ra tay với Lâm Viễn.

Hắn xoay người, đạp một cước. Quyền cước của Lâm Viễn cũng đạp tới hắn.

Phanh, bùm!

Một tiếng nổ vang lên, bước chân của Hứa Mạt lui nhanh.

-Hứa Mạt.

Lâm Tịch hô một tiếng.

-Không sao.

Hứa Mạt mở miệng nói.

Lâm Viễn kinh ngạc liếc nhìn Hứa Mạt một cái, cái tên này lại có thể tiếp được một quyền của ông ta?

-Chị, chị không thể đi.

Lâm Giản ở phía sau Lâm Viễn hô lên.

-Lâm Tịch, con muốn buông xuôi, mặc kệ chuyện trong nhà sao?

Ánh mắt Lâm Viễn thâm thúy, nhìn chằm chằm Lâm Tịch:

-Tiểu Tịch, quyết định là do con quyết, cha không có ép con, nay tin tức đã công bố ra ngoài rồi, bây giờ con mà rời đi sẽ hại chết cha và em gái con đó.

-Chị, chị đi rồi, em biết phải làm sao đây?

Lâm Giản cũng mở miệng nói.

Lâm Tịch mà rời đi, cả nhà cô ta liền đi đời.

Cô ta cũng xong đời, cô ả không có cách nào tưởng tượng được cuộc sống sau này khi ở dưới tầng đáy, cô ta là đại tiểu thư của Lâm thị.

Lâm Tịch nhìn hai người họ, tâm hóa thành tro, hoàn toàn tuyệt vọng.

Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tịch, Lâm Viễn biết là do Hứa Mạt ảnh hưởng tới cô.

Tên thợ săn hoang dã.

Lâm Viễn nhìn chằm chằm Hứa Mạt, trong con ngươi thâm thúy có mang sát ý.

Lâm thị gặp chuyện không may thì ông ta liền xong đời, không chỉ có nơi này phải trả lại, mà người cũng phải trả.

Ông ta đương nhiên biết Minh Huy không có ý tốt nhưng ít ra có thể bảo toàn được một ít.

-Rắng rắc.

Hứa Mạt nắm tay, xung quanh thân thể hình thành một cỗ nguyên lực, tinh thần lực điều động nguyên lực xung quanh.

-Uỳnh!

Chân đạp một phát xuống đất, Hứa Mạt chạy vọt lên phía trước.

-Hứa Mạt.

Lâm Tịch hô lên, thực lực của Lâm Viễn tương đương với cô, Hứa Mạt không phải là đối thủ của cha.

Xung quanh thân thể Lâm Viễn hình thành một tầng nguyên lực, quanh thân có một luồng gió mạnh thổi qua, quần áo không cần có gió cũng tự động bay lên.

Nguyên lực cấp B-, nguyên lực đã có thể lộ ra ngoài rồi.

Hô hấp của Hứa Mạt giống như rối loạn, cánh tay đột nhiên giơ lên, giây phút này, nguyên lực trong cơ thể đều đang bắt đầu chạy tới cánh tay, nguyên lực ở bên ngoài cũng hội tụ vào nắm đấm, lại một lần nữa đấm về phía Lâm Viễn.

Hai người đấm nhau lại thêm một lần va chạm, lúc này Lâm Viễn cảm giác được một cỗ lực lượng từ trên người truyền đến, một quyền này bên trong chứa gấp ba lần lực, giống như bão biển kinh hoàng mà quét tới.

-Oành...

Thân thể Lâm Viễn nhanh chóng trượt lui, hai chân ma xát với mặt đất, giày trực tiếp bị phá nát, cánh tay run lên, nắm đấm trên tay truyền đến một cỗ đau nhức, hơi hơi run run.

Ông ta chấn động nhìn Hứa Mạt đang đứng trước mặt.

Một đứa thợ săn hoang dã trẻ người, làm sao lại có được thực lực như thế này?

Hứa Mạt, chẳng qua cũng chỉ mới mười bảy tuổi.

Lâm Tịch cũng bị kinh sợ rồi, lần đầu tiên cô ý thức được hóa ra Hứa Mạt lại mạnh như vậy.

Hứa Mạt còn mạnh hơn cả cha của cô?

Xung quanh có người xông tới, là bảo vệ của Lâm gia, có người trong tay cầm vũ khí.

Bên cạnh có một người trực tiếp ném kiếm nguyên lực cho Lâm Viễn.

Diệp Thanh Điệp cùng với nhóm Tiểu Thất ở đằng sau Hứa Mạt, cũng đã lấy vũ khí ra rồi.

-Hứa Mạt.

Diệp Thanh Điệp gọi một tiếng, một chiếc chiến đao bay tới chỗ Hứa Mạt, Hứa Mạn trực tiếp giơ tay tiếp nhận.

Mọi thứ xung quanh đều được in sâu vào trong trí não, bên ngoài cũng có người đang chạy tới.

Lực lượng bảo vệ của Lâm gia cũng không ít.

Hắn nâng cánh tay lên, gọi tới một dãy số, nói:

-Có người muốn giết tôi, tôi có thể tự vệ không?

Nói xong, Hứa Mạt trực tiếp chia sẻ vị trí của mình qua.



Lâm Thanh Trạch đang ăn cơm tối.

Máy truyền tin bỗng rung lên, Lâm Thanh Trạch cau mày.

Thân là viện trưởng đương nhiệm của học viện Nặc Á, công việc thường ngày quả thật rất nhiều.

Có chút chuyện không quan trọng làm cho hắn cảm thấy hơi phiền.

Nhìn máy truyền tin một cái, ánh mắt Lâm Thanh Trạch bất chợt thay đổi.

Là Hứa Mạt à!

Nếu thế thì không sao.

Mở máy truyền tin ra, là âm thanh của tin tức.

-Có người muốn giết tôi, tôi có thể tự vệ không.

Tiếng của Hứa Mạt truyền tới, còn đem theo cả vị trí.

Tim của Lâm Thanh Trạch nhảy lên một cái, mắt cùng lúc đó nheo lại.

Hứa Mạt ở học viện học tập, cũng không có người biết hắn có thiên phú cấp s, ai lại muốn giết hắn?

Cơ mà bây giờ không phải là lúc nghĩ tới những thứ này.

-Cậu có thể không từ thủ đoạn nào, không được nói ra tên học viện, nói là học trò của tôi đi, tự bảo vệ mình cho tốt, chờ đợi tiếp viện.

Nhìn kỹ vị trí đó, hắn liền bấm một dãy số.

-Lâm viện trưởng, chào buổi tối nha.

Bạn cần đăng nhập để bình luận