Căn Cứ Số 7

Chương 85: Lấp kín

-Cho nên lần trước chị Điệp mới nói với tôi là nếu như gặp may thì chúng ta có thể gặp nhau ở thế giới phía trên.

Hứa Mạt nghĩ đến lần trước lúc Diệp Thanh Điệp đưa hắn đi đã bảo vậy. Khi đó, Diệp Thanh Điệp đã đem nơi này trở thành đường lui sau cùng.

-Ừ.

Diệp Thanh Điệp gật đầu, cũng phải chờ gặp may thì mới được.

Hai người cùng leo lên, leo một hồi thì xuất hiện một đường quẹo trong ống. Bên trong vô cùng hẹp, nếu là lão gia Ba Tư thì với cái dáng người đó không thể nào mà chui lọt được.

Diệp Thanh Điệp và Hứa Mạt leo rất nhanh, họ không có thời gian để mà trễ nãi.

Cuối cùng, một tia ánh sáng yếu ớt đột nhiên hiện ra, phía trên đỉnh đầu có một cái khe nhỏ. Diệp Thanh Điệp không tiếp tục đi lên mà lại chờ Hứa Mạt, nói với hắn:

-Lực cảm giác của cậu mạnh, cảm nhận thử xem bên ngoài có động tĩnh gì không, không có thì chúng ta mới có thể ra ngoài.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu, leo lên phía trước. Diệp Thanh Điệp tựa lưng vào một bên đường ống, hai chân đạp hai bên.

Tư thế giống như đang chặn đường Hứa Mạt.

-Chị Điệp.

Hứa Mạt nhẹ giọng kêu, Diệp Thanh Điệp chỉ có thể đem hai chân dang rộng ra.

Hứa Mạt lộ ra thần sắc quái dị nhưng vẫn phải tựa vào giữa hai chân của Diệp Thanh Điệp lấy đà, dùng tư thế hết sức mập mờ đó leo lên.

Gương mặt trong bóng tối của Diệp Thanh Điệp cũng ửng hồng.

Cơ mà bây giờ cũng không phải lúc để chú ý điều này. Hứa Mạt leo đến chỗ khe sáng, dùng lực cảm giác nghe ngóng tình hình bên ngoài. Mơ hồ cảm nhận được thế giới trên kia, tim hắn đập nhanh, sau đó dùng sức đẩy cái nắp phía trên ra.

Phía trên nắp có đè vật nặng, Hứa Mạt phải dùng một lực rất mạnh mới có thể đẩy vật đó sang một bên. Ánh sáng chiếu vào làm đau mắt, hai người phải nhắm mắt lại, đã thật lâu rồi Hứa Mạt mới cảm nhận được ánh sáng tự nhiên.

Nhưng mà ánh sáng này thật nóng, so với mặt trời ở kiếp trước còn nóng hơn.

Hứa Mạt đưa tay lên che trước trán, sau đó mới từ từ mở mắt, cảm nhận được mọi thứ ở bên trên, sau đó mới trèo ra ngoài. Diệp Thanh Điệp cũng nhảy ra khỏi mật thất cùng hắn.

Hứa Mạt cúi đầu nhìn, vật đậy cửa động là một đống sắt thép bỏ đi.

Không chỉ thế, lúc nhìn sang xung quanh, khắp nơi đều là sắt thép phế liệu.

Đây chắc hẳn là tàn tích của một thành phố bị phá hủy. Xung quanh đều là sắt thép vụn vặt và các khung kiến trúc cũ, còn có một vài bộ xương người.

Hứa Mạt rảo bước về phía trước, đi đến chỗ một đống sắt thép nát vụn. Diệp Thanh Điệp cũng đi theo sau hắn, đứng bên cạnh im lặng không nói gì.

Lần đầu tiên cô đến đây, cảm xúc lúc đó không từ ngữ nào có thể diễn tả được, chắc hẳn giờ phút này Hứa Mạt cũng vậy.

Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn lên trời, một tiếng nổ thật lớn vang lên.

Từng chiếc chiến hạm khổng lồ bay trên không trung đang không ngừng dò xét.

Phía xa vang lên một âm thanh sắc nhọn đến mức chói tai, Hứa Mạt nhìn thấy một con quái vật to lớn. Hắn chưa từng nhìn thấy cái gì giống như nó, vừa giống như quái vật trong phim khoa học viễn tưởng, vừa có chút giống con dơi, không ngừng phát ra sóng năng lượng cường đại, nhưng về hình dáng thì to hơn bất kì con gì mà hắn từng thấy.

Một chiếc chiến hạm trực tiếp tấn công, nguồn năng lượng ánh sáng rực rỡ chói lòa xẹt ngang qua không trung, xuyên thủng lấy đầu của con quái thú kia làm nó rơi xuống đất.

Tim Hứa Mạt đập nhanh kịch liệt, thế giới khác nhau thì giống loài cũng sẽ khác biệt.

Liếc nhìn lại, khắp nơi nơi trên mặt đất đều là cảnh hoang tàn.

Là phế tích, còn có quái thú.

Mà chỗ những chiến hạm kia bảo vệ là một thành phố bằng sắt khổng lồ, được bao quanh bởi nguồn năng lượng phòng vệ. Cho dù là cách đây rất xa, Hứa Mạt vẫn có thể cảm nhận được luồng năng lượng đó mạnh mẽ đập vào mắt mình.

Nơi đó là thành phố sao!

-Đây là do chiến tranh gây ra sao?

Hứa Mạt nhìn thành phố đổ nát, hoang tàn, xem đi xem lại, hắn cũng chỉ có thể thấy được thành phố bằng sắt thép kia. Vậy những thành phố khác cách nhau rất xa sao?

Nếu như phía trên mặt đất từng bùng nổ chiến tranh, vậy rất có thể dưới đất từng là chỗ tị nạn.

Nếu như khu chủ thành có lối đi lên thì rất có thể nó sẽ đi thông vào trong cái tòa thành được năng lượng phòng vệ bao phủ kia.

Hứa Mạt hít thở sâu, trong người sinh ra một niềm khao khát mãnh liệt.

Đây mới là thế giới hắn muốn được nhìn.

Trong thành phố phế tích phía xa, mờ mờ có thể nhìn thấy một vài căn cứ.

Ngửa mặt nhìn lên trời cũng có thể thấy những chiếc phi thuyền bay xẹt qua trên không trung.

Thế giới khoa học viễn tưởng!

Đằng xa bỗng có một con quái thú nhào đến chỗ bọn họ, tốc độ của nó rất nhanh.

-Chạy.

Hứa Mạt xoay người kéo lấy Diệp Thanh Điệp chạy trở về.

Hắn để cho Diệp Thanh Điệp xuống trước, sau đó tự mình kéo một đống sắt thép phế tích tới. Ngay lúc thân thể mình vừa đi xuống, hắn đem đống đổ nát đó trùm lên đầu.

-Không đi đường này được nữa sao?

Lúc tiến vào đường ống Diệp Thanh Điệp hỏi.

-Sẽ chết nhanh hơn.

Hứa Mạt ngập ngừng nói.

-Thực sự không thể đi đường này được nữa rồi.

-Ừ.

Diệp Thanh Điệp đáp, cô cũng nghĩ là vậy.

Nơi này vốn là để dành làm đường lui cuối cùng của tổ chức.

Nhưng bây giờ không còn dành cho tổ chức nữa, nó là đường lui giữ lại cho bọn họ.

Hai người trở lại phòng tu luyện, Tiểu Thất và Ảnh đều ở đây.

-Anh Mạt, cảm thấy thế nào?

Tiểu Thất cười hỏi, cái người trời sinh đã lạc quan này có năng lực thay đổi cảm xúc đỉnh đến mức người khác cũng không hiểu được.

-Phá hỏng phòng tu luyện đi, cũng lấp kín nơi này luôn đi.

Hứa Mạt mở miệng nói, mọi người đều hiểu ý của hắn.

Nếu không muốn có mệnh hệ gì thì đường lui này không thể bị phát hiện, sau này còn có thể phòng bị bất kỳ lúc nào.

Rất nhanh phòng tu luyện đã bị bọn họ phá hủy thành một đống gạch vụn. Tiểu Thất thậm chí còn mở cơ giáp để phá. Bên trong ngoài trừ đống gạch vụn ra thì cũng chẳng còn đồ gì quý giá, lối đi cũng đã được lấp kín.

Bạn cần đăng nhập để bình luận