Căn Cứ Số 7

Chương 266: Anh Hứa Mạt

Chiến đao của người còn lại quét ngang ra, nhưng nhiều người đã tránh được nó một cách hoàn hảo như thể họ có thể dự đoán được quỹ đạo của chiến đao.

Thân thể hướng về phía trước, nắm đấm đập vào trán đối phương.

Tiếng răng rắc thanh thúy truyền ra, cực kỳ chân thật.

Trải nghiệm cái chết kiểu này chắc cũng không dễ chịu lắm.

Hai người còn lại nhìn Hứa Mạt chằm chằm, một người nhìn về phía tên cầm đầu hỏi:

-Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải nói là người mới sao?

Đôi mắt dưới chiếc mũ sắt của tên cầm đầu nheo lại.

Hắn đã rất cẩn thận, mời bốn người đến săn giết, hơn nữa còn trang bị đầy đủ.

Chưa đủ sao?

Đám thợ săn hoang dã thấp hèn này.

Hắn giơ chiến đao trong tay lên, mở miệng nói:

-Giết!

Lại một người lao thẳng tới Hứa Mạt, đao pháp cực nhanh, giống như một tia sáng chém xuống.

Hứa Mạt dễ dàng tránh được, nắm lấy cánh tay hắn, trực tiếp vặn.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Trải nghiệm cảm giác vô cùng chân thật.

Ánh mắt Hứa Mạt lạnh lẽo, muốn bắt sống Diệp Thanh Điệp sao?

Rất thú vị phải không?

Làm sao hắn có thể không hiểu ý của đối phương.

-Răng rắc…

Lại một âm thanh giòn tan vang lên, là tiếng xương cốt vỡ vụn.

Còn có tiếng gào thét thê thảm.

Sau khi Hứa Mạt đánh gãy cánh tay của đối phương, hắn lôi đầu đối phương kéo về phía trước, trái tim của tên cầm đầu còn lại run lên bần bật.

Gã do dự.

Thằng thợ săn thấp kém này thật tàn nhẫn.

-Rắc…

Hứa Mạt bẻ gãy cổ người nọ, sau đó nhìn chòng chọc tên cầm đầu còn lại, tò mò hỏi:

-Mày là ai?

Gã vừa mới từ học viện Nặc Á đi ra, cho nên, hẳn là sinh viên học viện Nặc Á rồi.

Thế Giới Phế Tích.

Quả nhiên thích hợp để phạm tội.

Mặc áo giáp và đội mũ bảo hiểm.

Trong thế giới ảo, không có ràng buộc pháp lý.

Con quỷ bên trong bạn sẽ được thả ra!



Thế giới sẽ ra sao nếu không có sự trói buộc của pháp luật?

Hứa Mạt chạy về phía gã thợ săn cầm đầu.

Thế nhưng đối phương lại từ bỏ cuộc chiến, quay người và chạy như điên về phía khu vực công cộng.

Gã thợ săn này không phải người tốt.

Nhưng tốc độ của gã hiển nhiên không nhanh bằng Hứa Mạt, cảm nhận được phía sau có tiếng động thì quay người chém ra.

Đao rất nhanh, ánh đao mang theo hơi thở lạnh lẽo.

Tốc độ phản ứng của Hứa Mạt quá nhanh, vừa vặn tránh được.

Đao trong tay đối phương muốn chém ngang, nhưng cánh tay lại bị Hứa Mạt giữ lại.

Hứa Mạt dùng sức ném đối thủ lên, rồi đập mạnh xuống đất.

-Bịch…

Một tiếng vang thật lớn, đối phương kêu thảm một tiếng, còn có tiếng xương gãy răng rắc.

Gã muốn giơ đao lên, nhưng chân Hứa Mạt trực tiếp đè lên lòng bàn tay gã, hắn dùng sức giẫm một cái.

-Aaa!

Gã gào thét đau đớn.

Gã nhìn chằm chằm Hứa Mạt mặt không chút thay đổi, làm sao hắn có thể tàn nhẫn như vậy?

-Là anh tự cởi mũ bảo hiểm hay là tôi đến giúp?

Hứa Mạt nhìn đầu đối phương mở miệng hỏi.

-Hứa Mạt, chỉ là đùa một chút thôi, tôi muốn thử thực lực của các cậu.

Giang Đồng cởi mũ giáp, lộ ra bộ mặt thật.

Hắn nhớ thương Tôn Tiểu Tiểu đã từ rất lâu rồi.

Tôn Tiểu Tiểu là một kẻ ngốc có nhiều tiền và xuất thân gia thế.

Nếu có thể giành được, nó sẽ giúp ích cho sự phát triển sau này của hắn.

Thế nhưng sự xuất hiện của Tiểu Thất khiến hắn cảm thấy buồn nôn.

Một thợ săn hoang dã thấp hèn như một bóng ma lảng vảng, vẫn luôn quấn lấy Tiểu Tiểu mọi lúc mọi nơi.

Vì vậy, khi nhìn thấy Hứa Mạt và những người khác bước vào Thế Giới Phế Tích, hắn đã nảy ra ý tưởng muốn để lại một kỷ niệm sâu sắc cho bọn họ.

Gã tìm thêm ba người trợ giúp.

Nhưng vẫn thất bại.

Người thợ săn hoang dã này đáng lẽ phải giết rất nhiều quái vật, hắn ta mang trong mình sự thù địch mạnh mẽ và thủ đoạn tàn ác.

-Đùa sao?

Hứa Mạt mỉa mai cắm con dao vào lòng bàn tay đối phương.

-A!

Thế giới ảo, cảm giác thật.

Giang Đồng sợ hãi nhìn Hứa Mạt, đây là ma quỷ sao?

Đã rất lâu rồi, Hứa Mạt không có như vậy, khi còn ở thế giới ngầm, hắn ngập tràn sự hận thù.

Nhưng sau khi đến học viện, những người hắn gặp đều rất tốt.

Thoải mái tự tại, dần dần quên đi cảm giác của thế giới ngầm.

Nhưng Giang Đồng, nếu chỉ muốn dạy cho bọn họ một chút bài học thì cũng thôi đi.

Thế nhưng bọn hắn lại muốn xuống tay với Diệp Thanh Điệp.

Không thể tha thứ.

Đối phó với người như vậy, Hứa Mạt sẽ chỉ dùng bạo lực để kiểm soát bạo lực.

-Làm gì vậy?

Một bóng người từ xa đi tới.

Hứa Mạt ngẩng đầu, nhìn thấy mấy bóng người chạy vội về phía này.

Là Lý Mạn, còn có Tôn Tiểu Tiểu.

Họ nhìn thấy Hứa Mạt đang tra tấn Giang Đồng.

-Cứu tôi với.

Giang Đồng cầu cứu, giọng điệu thống khổ, như thể mình là người bị hại.

-Thả cậu ấy ra!

Lý Mạn nhìn chằm chằm Hứa Mạt, ánh mắt lạnh lùng.

-Đang xảy ra chuyện gì vậy?

Tôn Tiểu Tiểu hỏi.

Sao lại đánh nhau?

Hứa Mạt cúi đầu liếc Giang Đồng, đao xẹt qua cổ Giang Đồng nhưng không trực tiếp giết chết hắn ta.

Giang Đồng sợ chết khiếp, hai tay hắn ôm cổ mình, máu tươi chảy xuống, chậm rãi cảm nhận cái chết.

-Sao cậu dám làm càn như vậy hả?

Lý Mạn nhìn chằm chằm Hứa Mạt, lạnh lùng nói.

Ngay cả khi phạm tội, họ sẽ không thoát ra ngoài sao?

Những hành vi xấu xa kia, một khi ở trong thế giới thực tra được, người khác cũng sẽ tiến hành trả thù.

Tuy nhiên, Giang Đồng lại dám xuống tay với bọn Hứa Mạt.

Một là tự cho rằng Hứa Mạt không biết thân phận của bọn họ.

Thứ hai, mặc dù biết, Giang Đồng cũng không sợ bọn Hứa Mạt.

Ở trong mắt Giang Đồng, Hứa Mạt và những người khác chỉ là những tên thợ săn hèn hạ.

Hứa Mạt thờ ơ liếc nhìn Lý Mạn.

Đương nhiên hắn biết Lý Mạn vẫn luôn coi thường bọn họ.

Đối phương muốn nhìn nhận thế nào thì tùy họ, hắn cũng không quan tâm.

Nhưng mà, đừng chọc đến hắn.

Bằng không, kết cục sẽ như Giang Đồng vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận