Căn Cứ Số 7

Chương 259: Tôi càng thích kiểu chị Điệp hơn

Lâm Giản vẫn luôn cầu cứu.

Lâm Viễn bị bắt.

Lâm gia kết thúc rồi.

Với tính cách của Lâm Giản, sự sống còn của cô ấy là cả một vấn đề, cô ấy có thể sẽ rất khốn khổ.

Hứa Mạt quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lâm Tịch, thở dài.

Hắn cầm lấy máy liên lạc bấm số của Lâm Thanh Trạch.

-Lâm viện trưởng, Lâm Viễn bị bắt rồi sao?

Hứa Mạt hỏi.

-Phải.

Lâm Thanh Trạch hỏi lại:

-Bây giờ cậu sao rồi? Vẫn ổn chứ?

-Đến Hàn Viên rồi ạ.

Hứa Mạt đáp lại nói:

-Về phía Lâm Viễn, cháu không có việc gì, không cần đi quá xa đâu ạ.

Dù sao, ông ấy cũng là cha ruột của Lâm Tịch.

Nếu thực sự giết ông ta, chỉ sợ sẽ khiến Lâm Tịch đau lòng mà sinh bệnh.

-Cho dù không có chuyện của cậu, chỉ riêng vấn đề của tập đoàn Lâm thị, cũng đã đủ cho Lâm Viễn ăn cơm tù. Tuy nhiên cậu đã nói như vậy, tôi sẽ không truy cứu hắn tội giết người, nhưng cũng không thể bỏ qua hoàn toàn cho hắn.

Lâm Thanh Trạch nói.

-Được, cám ơn Lâm viện trưởng.

Hứa Mạt nói xong cúp máy liên lạc, sau đó nói với Lâm Tịch đang đi tới:

-Chị Tịch, viện trưởng Lâm nói sẽ không truy cứu tội danh giết người, nhưng vì vấn đề của công ty nên vẫn phải ngồi tù.

-Ừ!

Lâm Tịch ra sức gật đầu.

-Chị Tịch, khóc ra sẽ dễ chịu hơn, tôi cũng không phải người ngoài.

Hứa Mạt nhìn thấy Lâm Tịch đang cố nén đau lòng.

-Cám ơn cậu, Hứa Mạt.

Lâm Tịch nghe được lời của Hứa Mạt bỗng nhiên không nhịn được, nước mắt lã chã rơi.

Cô nghĩ mình đang giúp Hứa Mạt.

Nhưng thật ra Hứa Mạt mới là người vẫn luôn đưa tay ra giúp đỡ cô.

Hứa Mạt nhìn Lâm Tịch đang khóc nức nở, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt thanh tú.

Cô cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi.

Tuổi thật của hắn còn lớn hơn cả Lâm Tịch.

Khoảng thời gian này, chắc hẳn Lâm Tịch rất dễ bị tổn thương.

Nhìn thấy Lâm Tịch khóc nức nở, Hứa Mạt cảm thấy thương xót.

Bản năng đàn ông chết tiệt này!

Tuy nhiên, Hứa Mạt đã kiềm chế bản thân, không đến ôm Lâm Tịch.

Không thích hợp lắm.

Lâm Tịch khóc một hồi, sau đó dần dần bình tĩnh lại, lau nước mắt, liếc Hứa Mạt một cái, cảm thấy có hơi là lạ.

-Dễ chịu hơn không?

Hứa Mạt hỏi.

-Ừ.

Lâm Tịch gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn tổn thương, cần thời gian để nguôi ngoai.

-Hứa Mạt.

Lâm Tịch gọi.

-Hửm?

Hứa Mạt nhìn cô.

Chỉ thấy Lâm Tịch nhìn hắn với đôi mắt trong veo đầy nước mắt, có chút tò mò nói:

-Tại sao cậu vừa trải qua một biến cố, lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Có lúc tôi cảm thấy cậu còn chín chắn hơn cả tôi.

Cô nghĩ đến bóng dáng Hứa Mạt khi ở Quỷ Nhai.

Còn có một Hứa Mạt quả quyết cách đây không lâu ở nhà cô.

Mấy người Diệp Thanh Điệp và Tiểu Thất, thậm chí là Tinh Vân, trải qua một hồi chém giết vào sinh ra tử, dường như trong nháy mắt đã quên mất.

Những thứ này trông không hợp với độ tuổi của họ chút nào.

-Chị Tịch, chị có muốn nghe chuyện xưa của chúng tôi không?

Hứa Mạt hỏi.

Đúng lúc, có một số điều hắn vẫn luôn muốn hỏi.

Bây giờ đã có thể hoàn toàn tin tưởng Lâm Tịch.

Lâm Tịch hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu.

-Chúng tôi không phải là thợ săn hoang.

Hứa Mạt nói.

Lâm Tịch nhìn về phía Hứa Mạt, không phải là thợ săn hoang sao?

-Tôi đến từ thế giới ngầm.

Hứa Mạt nói:

-Tôi, chị Điệp và những người khác đều đến từ thế giới ngầm, một ‘thế giới’ do con người khống chế, nơi con người giống như con sâu cái kiến. . .

Hứa Mạt chậm rãi nói, kể cho Lâm Tịch nghe về một số chuyện đã xảy ra ở thế giới ngầm.

Lâm Tịch vẫn yên lặng lắng nghe, nhưng trong lòng lại vô cùng bất an.

Đặc biệt là khi cô nghe đến cuộc bạo loạn cuối cùng trong thế giới ngầm, trái tim cô cứ đập dữ dội.

Đó là núi thây biển máu.

Hóa ra so với những gì Hứa Mạt và những người khác nói họ đã trải qua.

Những trải nghiệm này của cô thì tính là cái gì?

Dưới lòng đất thành phố Cương Khung, vẫn còn một khung cảnh tăm tối như thế.

Nghe xong.

Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Hứa Mạt, Lăng Dung, Tinh Vân, Diệp Thanh Điệp, Tiểu Thất, hoá ra bọn họ đã từng trải qua những chuyện bi thương như vậy.

Đó không phải là tất cả những gì họ nên chịu đựng ở tuổi này.

Nhất là Tinh Vân và Tiểu Thất, trải nghiệm và sự kiên cường mà họ thể hiện khiến Lâm Tịch cảm thấy thật xấu hổ.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Hứa Mạt và Diệp Thanh Điệp lại phản ứng mạnh mẽ như vậy khi Tinh Vân bị Minh Vũ làm nhục.

Sống một cách mạnh mẽ và lạc quan không phải là điều dễ dàng đối với cô ấy.

-Chị Tịch, chị có biết công ty là ai không?

Hứa Mạt hỏi.

-Biết.

Lâm Tịch gật đầu, trong lòng gợn lên sóng lớn.

Cô nhìn Hứa Mạt, nói:

-Tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng mà, đừng tìm bọn họ!

Đó là đế quốc tài phiệt.

Thế giới ngầm, chỉ là một góc của ‘đế quốc’!



Hứa Mạt và Lâm Tịch đang đi dạo trong trang viên.

Sau khi nghe Lâm Tịch nói, vẻ mặt của Hứa Mạt trở nên nghiêm túc lạ thường.

Công ty, đế quốc tài phiệt.

Độc quyền thị trường dịch tiến hóa gen, sản xuất các chiến binh gen và bắt đầu tham gia vào các ngành công nghiệp năng lượng và quân sự.

Đằng sau đó là thế lực siêu cấp gia tộc đan xen.

Thế giới ngầm chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Một căn cứ thí nghiệm.

-Liên quan đến thí nghiệm trên người, tôi nhớ trước đây đã gây ra một số tranh cãi trong dư luận và bị nghiêm cấm, nhưng không nghĩ rằng nó chưa bao giờ dừng lại. Nơi trú ẩn dưới lòng đất trước đây đã trở thành một nhà máy thí nghiệm.

Lâm Tịch đã rất sốc khi biết tất cả những điều này.

Hành tinh Bái Luân ngày nay, dưới lòng đất của thành phố Cương Khung, vẫn tồn tại một viễn cảnh tăm tối như vậy.

Một tay che trời.

Nhưng chuyện này dính dáng đến quá nhiều, nếu như Hứa Mạt muốn vén màn lên, chỉ sợ thế lực của học viện cũng chưa chắc có thể giữ được.

Những gia tộc tài phiệt kia cũng nắm trong tay lực lượng hùng mạnh, bọn họ đã len lỏi đến mọi ngóc ngách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận