Căn Cứ Số 7

Chương 773: Khách quý

Nhìn theo bóng lưng của Mạt Khoa Phù, ánh mắt của Tạp Đặc hiện lên vẻ lạnh lùng. Có tấm hình trong tay, Mạt Khoa Phù sẽ lật người không nổi, cái này sẽ là vết nhơ của hắn, chỉ sợ Mạt Khoa Phù tự mình cũng không nghĩ tới, khi hắn tìm Hứa Mạt tính sổ sẽ bị thê thảm như vậy.

Hắn tự xưng mình là cao quý, mà lại bị đánh cho nhục mặt trong mắt người hầu.

Hứa Mạt nhìn Tạp Đặc một cái, xem ra người anh em tốt này của hắn cũng không hiền nha.

Tạp Đặc cất máy truyền tin, quay người nói với Hứa Mạt:

-Ổn rồi, hắn sẽ không dám tìm hắn nữa đâu. Nếu như gặp phải chuyện như vậy nữa, tôi sẽ để danh dự của hắn bị quét sạch luôn.

-Vất vả cho cậu rồi.

Hứa Mạt nói.

-Huynh đệ chúng ta thì khách khí làm gì. Ngày mai tôi sẽ gặp một đối thủ mạnh, Hứa Mạt này, đêm nay cậu có thể cùng tôi luyện thêm không?

Tạp Đặc hỏi.

-Nói hươu nói vượn, đối thủ ngày mai của cậu yếu lắm.

Y Trạch phản bác:

-Hứa Mạt, kiếm pháp của tôi ngày hôm qua vẫn chưa thuần thục, ban đêm cần phải luyện cho nhuần nhuyễn hơn.

-Đồ mặt dày.

Tạo Đặc nhìn chằm chằm Y Trạch nói:

-Tối hôm qua Hứa Mạt đã luyện thêm cùng cậu rồi, giờ cậu còn muốn chiếm dụng thời gian của Hứa Mạt nữa hả, năng lực yếu kém vậy à, cậu xứng làm anh em với cậu ấy ghê nhỉ?

-Tôi...

Y Trạch trợn mắt há hốc mồm nhìn Tạp Đặc, còn đem thân phận ra nói nữa?

Thằng chó!

-Chuyện tôi với Hứa Mạt là chuyện anh em, có liên quan gì tới cậu. Cậu làm việc xảo trá, Hứa Mạt, cậu kết giao với người này, e là sau này sẽ bị đâm sau lưng đó.

Y Trạch phẫn nộ chửi lại.

-Cậu nói cái gì hả?

Ánh mắt Tạp Đặc vô cùng tức giận, nói:

-Rút kiếm đi.

Dứt lời, hắn cầm thương lên tay.

-Tôi sợ cậu chắc?

Sau khi được huấn luyện đặc biệt ngày hôm qua, lòng tin của hắn được tăng lên mười phần, cầm kiếm trong tay chỉ về phía Tạp Đặc.

Hai người dường như lại muốn ở đây đại chiến một trận.

Hứa Mạt trợn mắt há mồm nhìn hình ảnh trước mắt.

Cái này, cái này...

Nói chuyện mấy câu không hợp liền đánh nhau sao?

-Tất cả dừng tay lại.

Một tiếng hô lạnh lùng như băng truyền đến, kiếm của Linh chỉ vào hai người.

Y Trạch và Tạp Đặc sững sờ, chỉ nghe Linh mở miệng nói:

-Bây giờ hắn là của tôi.

-...

Y Trạch và Tạp Đặc chớp chớp mắt.

-Đương nhiên rồi.

Tạp Đặc thu thương lại.

-Đã hiểu.

Y Trạch cũng rất phối hợp, vệ sĩ bên người sao, bọn hắn hiểu mà.

Nói xong, còn liếc mắt nhìn sâu xa với Hứa Mạt, sau khi làm xong việc lại tìm Hứa Mạt chắc không sao đâu nhỉ?

-Người anh em Hứa Mạt, cậu cứ bận rộn đi nhá.

Y Trạch nói.

-Tôi cũng có việc rồi, đi trước đây.

Tạp Đặc tiếp lời.

Hai người nhìn thoáng qua Linh, không hổ là người phụ nữ của huynh đệ Hứa Mạt. Phụ nữ của hoàng tộc rất khí phách.

-...

Hứa Mạt nháy nháy mắt. Nhìn thấy cách bọn họ nhìn, hắn làm sao có thể không hiểu chứ.

-Bọn họ nhìn vậy là có ý gì đó?

Linh nhìn Hứa Mạt hỏi. Sao ánh mắt của họ cứ lén lén lút lút thế nào ấy?

-Tôi cũng có biết đâu.

Hứa Mạt nhún vai một cái, hiểu lầm kia có hơi sâu nha!



Trận thi đấu lớn của tân sinh viên khoa Siêu Phàm vẫn tiếp tục tiến hành.

Giờ phút này trên trường đấu, hai người đang đối chiến với nhau, công kích lẫn nhau, thế tấn công vô cùng kịch liệt.

Một người trong đó có mái tóc dài màu vàng bồng bềnh, khuôn mặt tuấn mỹ, rõ ràng đó chính là Kha Đặc, người còn lại cũng là một nhân vật thiên tài của khoa Siêu Phàm, tiếng tăm vô cùng lẫy lừng.

Lúc này chỉ thấy súng trường của Kha Đặc tựa như rồng, khí thế như hồng, súng bắn ra giống như một đi không trở lại, quyết chí tiến lên, vô cùng bá đạo.

-Ầm….

Một âm thanh lớn truyền ra, súng trường phá vỡ công kích của đối phương, cũng trực tiếp đem đối phương đánh bay ra ngoài.

Xung quanh yên lặng trong phút chốc, sau đó vang lên từng trận vỗ tay.

Biểu hiện mấy ngày nay của Kha Đặc vô cùng kinh ngạc, càng đấu càng mạnh, dường như đang tiến bộ mỗi ngày, đặc biệt là thuật bắn súng của hắn nhanh hơn so với trước kia, cũng càng xảo quyệt hơn, nhưng phải nói là nổi bật nhất, vẫn là một phát bắn ngoạn mục kia, trước kia cũng có mấy người danh khí so với hắn còn lớn hơn nhưng rồi cũng phải bị ngã xuống dưới một phát này.

Trừ Kha Đặc ra thì sự tiến bộ của Y Trạch cũng khiến người khác kinh ngạc, cả hai dường như đã tìm ra được chìa khoá Siêu Phàm, thực lực đột nhiên tăng mạnh.

Sau khi Kha Đặc đi xuống đấu trường thì trở về vị trí của hắn, ánh mắt của Y Trạch quét qua hắn một cái, hai người đối mặt với nhau, sau đó cùng nhau di dời ánh mắt, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ không phục.

Mấy ngày nay, mỗi ngày hai người đều đi theo Hứa Mạt, thế nên trong thời gian thi đấu của tân sinh viên, đến ban đêm thì Hứa Mạt sẽ thành bạn tập của bọn họ, chính vì như vậy, mỗi ngày hai người đều đang tiến bộ.

Đương nhiên, loại tiến bộ này sớm muộn gì cũng sẽ có bình cảnh.

-Không tồi, tôi còn tưởng hôm nay rất khó để giành chiến thắng.

Y Lệ Toa Bạch thấp giọng nói.

Tiến bộ của Y Trạch và Kha Đặc cô đều nhìn thấy hết.

Cô càng ngày càng tò mò về vị nhân viên quản lý thư viện kia, là người hầu như thế nào, có thể dựa vào kiến thức mạnh mẽ như thế nào mới có thể dạy cho hai người Y Trạch và Kha Đặc lợi hại như vậy, giống như là trải qua lột xác, vô cùng kì diệu.

-Có hơi may mắn.

Kha Đặc trả lời nói, có điều sự ngưỡng mộ của hắn đối với Hứa Mạt ngày càng mạnh mẽ, đối thủ hôm nay cực kì khó đối phó, trước trận đấu mọi người đều cho rằng hắn sẽ thua.

Nhưng Hứa Mạt vậy mà thông qua quan sát video chiến đấu mà tìm ra chỗ sơ hở của đối phương, dạy hắn lúc nào thì nên bắn ra phát bắn kia, hắn làm theo sau đó thì thắng rồi.

Cái loại cảm giác này, giống như tất cả mọi thứ đều đã được tính toán và được sắp xếp rõ ràng.

Thảo nào là hoàng tộc, Y Lệ Toa Bạch cũng là hoàng tộc.

Không biết Hứa Mạt và Y Lệ Toa Bạch ai sẽ mạnh hơn?

Bạn cần đăng nhập để bình luận