Căn Cứ Số 7

Chương 281: Khởi đầu sóng gió

Đêm đến.

Đỉnh của một tòa cao ốc ở thành phố Cương Khung.

Trong căn phòng ăn, ánh đèn êm dịu mang theo vài phần lãng mạn.

Bọn người Hứa Mạt ngồi ở chiếc bàn có thể nhìn cảnh đêm của thành phố Cương Khung, vô cùng tráng lệ.

Gió đêm thổi qua rất thoải mái.

-Chị Tịch, anh Hứa Mạt, phong cảnh thế nào?

Tôn Tiểu Tiểu cười cười nói.

-Vô cùng đẹp.

Hứa Mạt nói.

Tôn Tiểu Tiểu cười vui vẻ.

-Tôi cũng cảm thấy như vậy.

Lâm Tịch gật đầu, nhìn phong cảnh phía xa.

Gió thổi làm tóc cô lay động, mang theo vẻ đẹp.

-Chị Tịch, chị thật đẹp.

Tôn Tiểu Tiểu nhìn dung mạo của Lâm Tịch.

Lâm Tịch lắc đầu cười cười.

-Em nếu như là con trai nhất định sẽ theo đuổi chị.

Tôn Tiểu Tiểu nói.

-Tiểu Tiểu, lúc nào mà em biết nói lời dễ nghe như vậy.

Lâm Tịch cười cười nói.

-Bởi vì đó là lời thật lòng.

Tôn Tiểu Tiểu nói:

-Anh Hứa Mạt, anh cảm thấy sao?

-…………

Hứa Mạt ngây người, tại sao lại hỏi hắn??

Hắn nhìn Lâm Tịch.

Lâm Tịch cũng nhìn hắn, nhưng sau đó né tránh ánh mắt.

-Chị Tịch đương nhiên là xinh đẹp rồi.

Hứa Mạt thật lòng nói, nhan sắc của Lâm Tịch nếu ở đời trước sẽ không có một minh tinh nào có thể đánh bại.

-Em nói mà.

Tôn Tiểu Tiểu cười nói:

-Anh Hứa Mạt, anh thích kiểu phụ nữ nào?

-???

Mặt Hứa Mạt sững sờ nhìn Tôn Tiểu Tiểu.

Tại sao ăn có bữa cơm mà lại làm khó tôi như vậy?

Tiểu Thất căng thẳng nhìn Tiểu Tiểu.

Không đúng!

-Tôi thích người lớn tuổi hơn.

Hứa Mạt nói.

Diệp Thanh Điệp và Lâm Tịch bên cạnh đồng thời ngừng lại.

-Ôi.

Tiểu Tiểu có hơi thất vọng.

Vậy mà có người không thích cô gái đáng yêu?

-Vậy Tiểu Tiểu, cô thích loại kiểu người nào?

Tiểu Thất bên cạnh hỏi.

-Tôi không thích kẻ ngốc.

Tôn Tiểu Tiểu nhìn hắn nói.

-Vậy tôi yên tâm rồi.

Tiểu Thất vỗ vỗ ngực.

May quá hắn không phải kẻ ngốc.

-???

Tôn Tiểu nhìn hắn.

Không phải hắn cho rằng bản thân rất thông minh chứ?

Tôi thích kiểu người như anh Hứa Mạt.

Tôn Tiểu Tiểu bổ sung thêm.

-Anh ấy thích người hơn tuổi.

Tiểu Thất không quan tâm nói.

-……..

Tôn Tiểu Tiểu tức giận nhìn chằm chằm ấy:

-Dù sao tôi cũng không thích kiểu người như cậu.

-Cô không thích cũng chẳng sao, tôi thích người đáng yêu là được rồi.

Tiểu Thất tiếp tục nói.

Tôn Tiểu Tiểu quyết định không đáng yêu nữa.

Lâm Tịch nhìn hai người đang đấu võ mồm mà lộ ra nụ cười nhạt.

Cô thích cuộc sống thoải mái như này.

Rất ấm áp.

-Chị Tịch, ăn đồ ăn đi.

Hứa Mạt gắp điểm tâm cho Lâm Tịch.

-Cảm ơn.

Lâm Tịch nhẹ nhàng nói, nghĩ đến Hứa Mạt nói là thích người hơn tuổi, cảm thấy là lạ.

-Chị Điệp cũng ăn đi.

Hứa Mạt nhìn sang hướng khác.

Tôn Tiểu Tiểu chớp chớp mắt.

Chị?

Anh Hứa Mạt không phải là người đào hoa chứ?

Nhưng anh Hứa Mạt ưu tú như vậy.

Cái gì mà đào hoa cũng không phải không thể chấp nhận.

Gió đếm thổi, mọi người đang nói chuyện, nhưng phần lớn thời gian đều là Tôn Tiểu Tiểu nói chuyện, còn có Tiểu Thất đấu khẩu với cô.

Bên cạnh vẫn có người đánh đàn, âm thanh thật du dương.

Kết thúc một bài, lại là một giai điệu động lòng người vang lên, chỉ nghe khúc dạo đầu là có thể cảm nhận được cái đẹp của ca khúc này.

Hứa Mạt im lặng, nhịp tim đập nhanh hơn.

Lâm Tịch cũng đặt đồ trong tay xuống, nhìn cảnh đêm thành phố Cương Khương, gió đêm thổi lắng nghe giai điệu du dương.

-Ca khúc này thật hay.

Tôn Tiểu Tiểu khen.

-Thật đẹp, giống như đang miêu tả một thế giới cổ tích nhưng vẫn phảng phất vài phần thương tiếc và thương cảm.

Tô Nhu cũng nhẹ giọng nói.

Cho dù là Bổn Trạch Danh đang nghiêm túc lắng nghe.

Ca khúc không thích hợp với thời đại này nhưng có thể cảm nhận được cái đẹp của nó.

Âm nhạc kết thúc, Hứa Mạt gọi người bồi bàn hỏi:

-Tác giả của bài này là ai?

-Tôi đi hỏi giúp ngài.

Bồi bàn trả lời, sau đó rời đi.

Lúc sau, bồi bàn trở lại cúi đầu nhẹ giọng nói với Hứa Mạt:

-Người đàn nói người sáng tác ca khúc này rất khiêm tốn, chưa từng lộ diện, anh ấy cũng không biết là ai.

-Cảm ơn.

Hứa Mạt gật đầu, trong lòng mãi không có cách nào bình tĩnh.

Thành phố của bầu trời.

Thế giới này trừ hắn thì chỉ có Mễ Á Hội!



Cảnh đêm thành phố Cương Khung mang vẻ đẹp tráng lệ.

Hứa Mạt ở trên đỉnh toàn nhà nhìn thành phố Cương Khung này.

Thành phố với số dân vô cùng lớn muốn tìm một người quả thật rất khó.

Trừ phi sử dụng công ty để tìm Y Lâm Na.

Nhưng nếu như thật sự đi tìm hiểu, sợ rằng đối với hắn và Lăng Dung cũng không phải chuyện tốt gì.

Hơn nữa,ca khúc này của thành phố trông khung tuy rất hay nhưng muốn quảng bá ắt phải cần nguời tác động.

Đây có khả năng không phải là ngoài ý muốn.

Lăng Dung muốn làm gì đây?

Diệp Thanh Điệp đi đến bên cạnh Hứa Mạt, đồng thời nhìn ánh đèn tươi đẹp của thành phố kiên cường này, nhẹ giọng nói:

-Có lúc cảm thấy giống như là mơ vậy, không chân thực, dường như không phải là người của thế giới này.

Thành phố quá lớn mà con người lại quá nhỏ.

-Quen thì tốt rồi.

Hứa Mạt cười cười nói.

-Ừm.

Diệp Thanh Điệp gập đầu, cũng không biết vận mệnh của họ sẽ đi về đâu.

-Có tâm sự sao?

Diệp Thanh Điệp hỏi.

-Không có gì.

Hứa Mạt lắc đầu.

Diệp Thanh Điệp nhìn Hứa Mạt cười cười.

-Không biết từ lúc nào, đột nhiên phát hiện cậu đã trưởng thành rồi, thậm chí thường xuất hiện một sai lầm, giống như tuổi của cậu lớn hơn tôi vậy.

Diệp Thanh Điệp cười cười, loại cảm giác này dường như có hơi hoang đường.

Nhưng nó thật sự tồn tại.

Hứa Mạt ngắm nhìn thành phố.

Cảm giác của Diệp Thanh Điệp là đúng.

-Hứa Mạt.

Diệp Thanh Điệp nhìn thành phố, trong giây lát nói.

-Hửm?

Hứa Mạt nhìn cô.

Gió thổi qua mái tóc dài của Diệp Thanh Điệp, cô nhìn xa xăm nói:

-Nếu như có một ngày cậu trưởng thành, tìm được bạn gái sau đó lấy vợ sinh con, có phải chúng ta sẽ rời xa.

Phút chốc cô cảm thấy hơi đau xót.

Hứa Mạt sẽ trưởng thành.

Bọn họ sớm muôn cũng sẽ xa nhau.

-Không đâu.

Hứa Mạt nói.

-Tại sao không?

Diệp Thanh Điệp có hơi hiếu kì, chàng trai này trả lời quả quyết như vậy.

-Sao có thể bởi vì bạn gái mà từ bỏ một rừng cây chứ.

Hứa Mạt cảm khái nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận