Căn Cứ Số 7

Chương 1291: Đối chiến

Ba người phía trước, một ông lão, hai vị thanh niên, một nam một nữ, đều rất ưa nhìn và là thành viên cốt cán của gia tộc Ô Lạp Nặc Tư.

Gần đây có khá nhiều người được Ô Lạp Nặc Tư gia tộc tiến cử cho Áo Thần Điện tới nơi này thực chiến, bởi vậy bọn họ đến đây xem một chút.

-Hứa Mạt này, không có tư liệu của hắn ư?

Nam thanh niên mở miệng hỏi.

-Không có, nhưng mà năng lực khảo hạch không yếu, hẳn là có thể đánh một trận.

Ông lão trả lời.

Tát Nhĩ Mạn, người đối diện với Hứa Mạt, dù sao cũng là một siêu phàm giả lấy được một suất trong danh sách tiến cử lên Áo Thần Điện, cho nên đại đa số mọi người đương nhiên đều sẽ nhìn thấy Tát Nhĩ Mạn thuận mắt hơn.

-Lúc này, nếu ngay cả danh ngạch đề cử Áo Thần Điện cũng không có, tới nơi này tham chiến cũng không đi được bao xa.

Cô gái cũng mở miệng lên tiếng, trước khi tuyển chọn Áo Thần Điện đến, chất lượng thi đấu trên sân Ô Lạp Nặc Tư sẽ rất cao.

Làm sao một người không lấy được danh ngạch có thể đi xa được chứ?



Giữa sân thi đấu, ánh đèn nhấp nháy, khi ánh đèn trên khán đài vụt tắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về đấu trường.

Tát Nhĩ Mạn đối chiến Hứa Mạt.

Hứa Mạt nắm chặt đao trong tay, Tát Nhĩ Mạn, từ gia tộc Ô Lạp Nặc Tư lấy được danh ngạch đề cử Áo Thần Điện.

Gia tộc Ô Lạp Nặc Tư là đối thủ cạnh tranh với Cung điện Đế Tư.

Chính vì nguyên nhân này, Hứa Mạt mới tới sân thi đấu của gia tộc Ô Lạp Nặc Tư.

Cho nên trận chiến này hắn phải thắng một cách vẻ vang.

-Ầm.

Trong lúc bất chợt, Tát Nhĩ Mạn di chuyển, một cỗ nguyên lực ngang tàng từ trên người hắn bộc phát, trong phút chốc, Hứa Mạt cảm nhận được một áp lực cực kỳ mạnh mẽ. Trước đó, hắn đã từng chiến đấu với Kiều, Tát Nhĩ Mạn và Kiều cũng tương tự nhau, nhưng về sức mạnh bùng nổ, Tát Nhĩ Mạn rõ ràng là mạnh hơn Kiều.

Mặc dù hắn thuộc hệ sức mạnh nhưng tốc độ cũng rất nhanh, giống như một tia chớp lao về phía Hứa Mạt, trọng kiếm năng lượng trong tay lướt ra như gió, kiếm quang rực rỡ lấy tư thế quét ngang thiên quân bao trùm cả không gian này.

Chỉ với một đòn thôi cũng khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào, vô số người trên khán đài vỡ òa trong tiếng hoan hô, không hổ danh là người được tiến cử Áo Thần Điện, thế tiến công một kích này làm cho người ta có cảm giác nó tràn ngập sức mạnh bá đạo.

Chiến đao màu đen trong tay Hứa Mạt trong nháy mắt chém ra ngoài, tốc độ nhanh vô cùng, đồng thời chém ra một chùm ánh sáng năng lượng.

Đao cùng đao va chạm, trên chiến đao hạng nặng xuất hiện một ánh đao bá đạo, sức mạnh cuồng bạo đánh cả người và đao của Hứa Mạt bay ra ngoài, nhưng mà Hứa Mạt cũng đã làm suy yếu lực lượng trong đao, lúc rơi xuống đất vẫn còn trượt lui về phía sau.

Nhưng trong đòn này, hắn cảm nhận được sức mạnh từ thanh chiến đao hạng nặng của Tát Nhĩ Mạn, đòn tấn công mạnh hơn Kiều một bậc, tốc độ cũng nhanh hơn hẳn.

Tát Nhĩ Mạn liếc mắt nhìn Hứa Mạt, bước chân khẽ động, chiến đao hạng nặng trong tay chỉ xuống đất, thân thể hóa thành hình cung, nhìn thấy một màn này, lại là một trận hoan hô hò hét.

Chiến đao màu đen trong tay Hứa Mạt giơ lên đằng sau lưng, thân thể khẽ khom xuống, từng sợi lôi quang lập loè vờn quanh thân, tiếng ầm ầm vang lên, lôi quang lấp lánh, phạm vi bao phủ càng lúc càng lớn, trực tiếp chém về phía Tát Nhĩ Mạn.

-Rầm.

Nguyên lực hộ thể của Tát Nhĩ Mạn tạo thành một vòng phòng hộ năng lượng mạnh mẽ, sức mạnh sấm sét bổ vào trên vòng phòng hộ nguyên lực nhưng không cách nào phá vỡ nó.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể Tát Nhĩ Mạn lại phóng về phía trước, nhanh như sấm sét.

Gần như cùng lúc đó, thân thể Hứa Mạt cũng động, lao về phía trước, cả người hắn tắm rửa trong lôi quang, trên đao còn có sấm sét uy năng, ngay cả đồng tử của hắn cũng mang theo lôi điện.

Lúc này, mọi thứ xung quanh đều hiện ra rõ ràng trong đầu Hứa Mạt, thời gian như chậm lại, hắn có thể cảm nhận được nguyên lực đặc thù trên người Tát Nhĩ Mạn, tràn ngập sức mạnh bùng nổ, còn có chiến đao hạng nặng trong tay hắn, nặng nề hữu lực.

Hứa Mạt nhìn thấy bàn tay cầm đao của Tát Nhĩ Mạn, tràn đầy sức mạnh, đao bị gắt gao nắm chặt.

Thậm chí, hắn còn có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập và mạnh mẽ của Tát Nhĩ Mạn.

Trong lúc hít thở một hơi, Tát Nhĩ Mạn lại một lần nữa ra tay, lúc cánh tay nâng lên, sức mạnh cơ bắp của cánh tay trong nháy mắt bộc phát, chiến đao cuồng bạo càn quét ra, lúc này đây là đánh từ trên xuống dưới bổ về phía Hứa Mạt.

Ngay khi Tát Nhĩ Mạn cử động cánh tay, đao trong tay Hứa Mạt cũng di chuyển như gió và tia chớp. Trong đấu trường, thân thể hắn kéo ra những tàn ảnh của sấm sét, giống như có rất nhiều bóng dáng Hứa Mạt xuất hiện, đang kéo dài.

Tia chớp xẹt qua chiến trường, đao của Tát Nhĩ Mạn chém xuống, giống như chém trúng Hứa Mạt, nhưng Hứa Mạt mà hắn chém trúng lại trực tiếp hóa thành hư vô, đó là một cái bóng.

Thân thể Hứa Mạt đã xuất hiện ở phía sau hắn, ở trong mắt Tát Nhĩ Mạn, trong khoảnh khắc vừa rồi xuất hiện sấm chớp rực rỡ, đao và lôi điện dung hợp thành một thể.

Hai người lập tức mất vị trí, thậm chí nhiều người trên khán đài còn không nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra.

-Phập phập…

Một âm thanh nhẹ nhàng phát ra, áo Tát Nhĩ Mạn bị xé rách, lá chắn phòng ngự cường đại bị cắt ra, trên ngực có một vết máu, dòng máu đỏ tươi chảy ra, nhìn thấy mà giật mình.

Tát Nhĩ Mạn cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới cảm thấy đau nhói.

-Đao nhanh thật!

Tát Nhĩ Mạn thì thầm, hắn bại trận, miểu sát*.

*Miểu sát: có thể hiểu theo chữ nghĩa là thanh toán đối thủ trong thời gian cực ngắn, là ra tay hành động nhanh ngoài dự tính của đối phương, khiến đối phương không thể ngờ được, vừa ra tay đã hoàn toàn áp đảo làm đối phương không kịp đỡ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận