Căn Cứ Số 7

Chương 66: Khẽ run

Mạt Khắc cười khẩy một tiếng, lưỡi hái tử thần trong tay liên tục chém xuống. Những tấm bài kim loại vốn dĩ không thể làm hắn bị thương. Mạt Khắc tiếp tục tiến đến gần Hứa Mạt.

Hứa Mạt lùi về phía sau, càng ngày càng nhiều tấm Poker kim loại bay về phía Mạt Khắc.

Mạt Khắc không những không dừng lại mà thậm chí, hắn còn tăng tốc hướng về phía Hứa Mạt. Lưỡi hái chém thẳng về phía trước, bất chấp việc các tấm Pocker chạm vào giáp của hắn, cũng không hề gì.

Lúc này, hai bên Mạt Khắc là những tấm Pocker kim loại bay vòng, nhưng hắn cũng không thèm để ý. Vốn dĩ chuyện này với hắn không có chút tác dụng uy hiếp nào cả.

Mạt Khắc nhìn Hứa Mạt với ánh mắt giễu cợt. Tấn công như vậy có ý nghĩa gì không?

Hắn có chút không hiểu vì sao Hứa Mạt lại làm việc vô nghĩa như vậy.

Hai bên trái phải của Mạt Khắc mỗi bên đều có một tấm Pocker kim loại. Hắn vốn không để ý tới, nhưng ngay lúc này, bọn chúng dường như có mắt, đột nhiên gia tăng tốc độ, như hai tia chớp hướng về phía mắt của Mạt Khắc.

Bộ giáp của Mạt Khắc và Bí thư Kim không giống nhau. Đó là một bộ giáp chưa hoàn chỉnh, không có vật che chắn trước mắt.

Khoảng cách quá gần, sắc mặt của Mạt Khắc lộ rõ sự hoảng sợ. Ánh nhìn khinh bỉ dần biến mất, tim hắn đập thình thịch như trống đánh.

Nhưng đã quá muộn rồi. Khoảng cách gần như vậy, sao có thể né được?

Tấm Pocker kim loại bay với tốc độ cực nhanh xoẹt qua mắt của Mạt Khắc, máu bắn tung tóe. Mạt Khắc hét lên một tiếng kêu thảm thiết. Tất cả dần mờ nhạt. Hắn không thể nhìn rõ mọi thứ nữa rồi.

“Ầm”.

Ngay khoảnh khắc ấy, Hứa Mạt tiến lên một bước, hai tay cầm đại đao, dùng lực mạnh nhất chém vào mặt đối phương. “Rắc” một tiếng, mặt nạ kim loại tách ra, xuất hiện vệt máu dài.

Toàn thân Mạt Khắc run lên, lưỡi hái tử thần trong tay rơi xuống, hắn cũng đổ nhào theo.

Giết Mạt Khắc xong, Hứa Mạt không hề dừng lại, tiến về phía Rắn Hổ Mang và Diệp Thanh Điệp.

Hai bên đánh nhau kịch liệt. Cây kiếm của Hứa Mạt chém trực tiếp vào phía sau của Rắn Hổ Mang. Rắn Hổ Mang nghiêng mình, thanh kiếm trong tay phải của hắn chặn lại kiếm của Hứa Mạt, còn thanh đại đao cơ học bên tay phải chặn lại kiếm của Diệp Thanh Điệp.

Lúc này Tiểu Thất cũng lao tới, thân thể từ trên không trung lao vút xuống, trực tiếp đem cánh tay robot đâm vào mắt Rắn Hổ Mang.

Rắn Hổ Mang dùng sức đẩy Diệp Thanh Điệp và Hứa Mạt lùi lại, những chiếc chân robot trượt về phía sau, Tiểu Thất đã ra đòn trượt.

Rắn Hổ Mang nheo mắt nhìn chằm chằm ba người trước mặt. Tên đeo mặt nạ bạc lúc này cũng từ từ đứng dậy, cầm trong tay Nguyên Lực kiếm bước về phía bên cạnh, dường như vẫn còn sức chiến đấu.

-Rút lui thôi.

Hứa Mạt không tiếp tục tấn công nữa, nói với Diệp Thanh Điệp rằng họ không còn thời gian nữa. Nhà của Bí thư Kim ở gần đây, dựa vào tốc độ của hắn rất nhanh sẽ đến nơi.

Trong lòng Diệp Thanh Điệp cảm thấy đau xót vô cùng.

Nhưng cô cũng biết bây giờ không phải lúc để đánh nhau Nếu tiếp tục kéo dài đến khi Bí thư Kim quay lại, tất cả bọn họ đều sẽ chết.

Ở dây không ai có đủ sức hạ được đối phương.

-Đi.

Diệp Thanh Điệp khó khăn đưa ra quyết định, tất cả đều rút lui.

Rắn Hổ Mang do dự nhìn chằm chằm vào bóng dáng phía trước.

Bốn chọi một, tuy rằng có thể kéo dài thêm chút thời gian, nhưng hậu quả khó lường. Rắn Hổ Mang nhấc chân tiến về phía đối phương, lại nhìn thấy trong tay Hứa Mạt xuất hiện những tấm bài Pocker kim loại. Chính những quân bài này đã làm mắt Mạt Khắc bị thương. Rắn Hổ Mang cảnh giác, bước chân tự nhiên cũng lùi lại.

Lùi lại một chút, Diệp Thanh Điệp liếc nhìn thi thể của Tái Tư và Phương Trạch, sau đó xoay người rời đi.

Rắn Hổ Mang cuối cùng không dám đuổi theo. Hắn nhìn thi thể của Mạt Khắc, thấp giọng mắng một tiếng:

-Rác rưởi.

Bí thư Kim về đến nhà, liền cởi mũ bảo hiểm ra. Hắn thấy Tinh Vân và bạn bè đang an ủi những đứa trẻ. Bọn chúng rõ ràng đang rất sợ hãi.

Bí thư Kim thở phàm nhẹ nhõm, mặc dù biết mình đã bị lừa.

Nhưng không biết đối phương có biết danh tính của hắn ta không?

Xem ra phải xóa sổ tổ chức hoàn toàn.

Là hắn sao?

Bí thư Kim mơ hồ đã đoán ra Lão K là ai. Lần trước hắn còn nghi ngờ nên đã cố tình thăm dò.

Bậy giờ, câu trả lời đã sắp có rồi.

-Bố. Bên ngoài không sao chứ ạ?

Tinh Vân vừa nhìn thấy Bí thư Kim quay về đã hét lớn.

-Bố không sao.

Bí thư Kim mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời.

-Các em đều rất sợ hãi. Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế ạ?

Tinh Vân hỏi.

-Chỉ là một đám côn đồ thôi. Đội chấp pháp đã xử lý chúng rồi. Bố đi xem qua một chút.

Bí thư Kim trả lời.

-Vâng.

Tinh Vân gật đầu.

-Vậy bố nhớ cẩn thận nhé.

-Con yên tâm đi.

Bí thư Kim gật đầu, bước ra khỏi phòng.

Nhưng hắn vừa ra khỏi nhà, liền nhìn thấy một đầu máy xe lửa phát ra tiếng kêu vang trời, lao vun vút về Bí thư Kim, sau đó đỗ ở phía ngoài cửa.

Đồng tử của Bí thư Kim co lại. Rất ít người biết thân phận thật sự của hắn, chỉ có chi trưởng nhà máy mà thôi.

-Xưởng chế tạo vu khí bị tấn công rồi.

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Bí thư Kim đã trở nên cực kỳ khó coi.

Chỉ là một tổ chức cỏn con, hắn ta vốn dĩ sẽ không quan tâm. Nhưng nếu có vấn đề gì xảy ra trong nhà máy…

Hắn ta nhận nhiệm vụ phụ trách xưởng chế tạo vũ khí. Hoàn thành xong việc này, Bí thư Kim có thể rời đi, cùng với gia đình đến thế giới thượng lưu.

Bí thư Kim biết rằng dưới đó nguy hiểm thế nào, ngay cả hắn cũng nơm nớp lo sợ.

Nhưng nếu như xưởng chế tạo vũ khí xảy ra chuyện, đừng nói là rời đi, ngay đến cái mạng của hắn có thể giữ lại được hay không, và cả gia đình hắn nữa, đều gặp nguy.

Sắc mặt của Bí thư Kim rất đáng sợ, nhìn chằm chằm vào kẻ trước mặt, nói:

-Cho tao kết quả.

-Bọn chúng phát động một cuộc tấn công liều chết. Đã bắn chết rất nhiều người nhưng có kẻ đã đột nhập vào trong xưởng.

Tên ngồi trên đầu máy trả lời. Sắc mặt của Bí thư Kim đột nhiên tái nhợt lại, toàn thân khẽ run lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận