Căn Cứ Số 7

Chương 929: Làm sai

Cuối cùng, ngày mai sẽ là khoảng thời gian Ni La đến.

Trong suốt ngày hôm đó, không khí trường học có hơi quái dị. Dù nhìn chung thì đều như bình thường, nhưng sau khi bị truyền thông và các trang tin tức khuếch đại, nó giống như một cục đá đè trong lòng mỗi sinh viên.

Lúc tan học, các sinh viên đi bộ bên trong sân trường, tụm năm tụm ba một chỗ, đều đang bàn luận về chuyện có thể xảy ra vào ngày mai.

Thư viện, đến thời gian tan làm, Hứa Mạt đến tìm Lư lão, mở miệng nói:

-Lư lão, ngày mai tôi muốn xin nghỉ phép một ngày.

-Không thành vấn đề.

Lư lão gật đầu:

-Ngày mai không cần đến.

-Cảm ơn Lư lão.

Hứa Mạt nói lời cảm ơn. Người mượn sách xung quanh nghe thấy lời của Hứa Mạt liền nhẹ nhàng thở ra, tránh đầu ngọn sóng cũng tốt. Bọn hắn không muốn Hứa Mạt gặp phiền phức gì, ai biết tên Ni La đó có phát điên hay không?

Hứa Mạt và Linh cùng nhau rời khỏi thư viện.

-Tới công ty hả?

Đang đi trên bãi cỏ sân trường, Linh nhẹ giọng hỏi Hứa Mạt.

Hứa Mạt lắc đầu:

-Ngày mai tôi sẽ đi cùng với Y Lệ Toa Bạch, e là cô ấy sẽ phải gặp phiền phức.

Linh nghe Hứa Mạt nói xong liền cảm thấy là lạ, đôi mắt cứ nhìn về phía hắn.

Ý là nói với cô là sẽ đi bảo vệ một nữ sinh khác đó hả?

Hứa Mạt dường như đã nhận ra được là mình nói sai, lặng lẽ kéo tay Linh. Tay của cô vẫn lành lạnh như cũ, mềm mại không xương, sờ tới sờ lui vô cùng dễ chịu. Hứa Mạt nhéo nhéo khiến cho Linh cảng cảm thấy quái dị.

-Hiện tại độ nổi tiếng của Y Lệ Toa Bạch rất cao, là bộ mặt của tập đoàn. Ngày mai xảy ra chuyện gì thì chưa biết. Lúc đó cô ấy đang ở trường học, không có thị vệ tốt đi theo, sau khi tốt nghiệp mới có thể sai bảo được đoàn kỵ sĩ Hoàng gia. Tôi sợ Ni La sẽ tìm cách gây khó dễ cho Y Lệ Toa Bạch nên mới phải ra mặt thôi.

Hứa Mạt kéo kéo cánh tay của Linh thấp giọng giải thích.

Còn có một nguyên nhân nữa, là hắn bây giờ vẫn chưa muốn bại lộ thân phận trước mặt tất cả mọi người.

Nếu như ngày mai Ni La tìm hắn gây sự, mà cứ để Tát Lôi tìm sinh viên đến hỗ trợ như thế thì hẳn là vô dụng. Đối phương mang theo hẳn người của đoàn kỵ sĩ Thánh Điện, sinh viên của đại học Lư Tạp Tư phần lớn đều chưa từng nhìn thấy máu.

Nói như vậy, hắn sẽ ra tay hay không ra tay?

Một khi ra tay, rất nhiều chuyện đều sẽ bị bại lộ, toàn bộ đại học Lư Tạp Tư sẽ biết đế hắn, như vậy thì giấu mặt không nổi nữa.

Hiện tại hắn vẫn hợp với việc đứng sau màn hơn. Cho dù có người biết thì cũng chỉ có thể là Y Lệ Toa Bạch và những người khác, không nên công khai. Tập đoàn khoa học kỹ thuật năng lượng Lam Tinh còn cần phải tích lũy.

-Ừ.

Linh khôn khéo nhẹ gật đầu, đáp:

-Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ không đánh cậu.

Cô đã học được rất nhiều tri thức từ trong sách.

-...

Hứa Mạt nhìn Linh, chỉ thấy cô cũng đang ngây thơ nhìn hắn. Hứa Mạt nói:

-Vậy cậu thật là ngoan!

-Ngoan?

Vẻ mặt của Linh mơ hồ. Cái từ này, Linh tạm thời vẫn chưa lý giải được ý nghĩ sâu xa của nó.

-Nghĩa là rất tốt đó.

Hứa Mạt giải thích.

Linh nhẹ nhàng gật đầu, xem ra những thứ trong sách dạy đều hữu dụng.

Hai người nắm tay nhau đi trong sân trường. Khá nhiều người nhao nhao chỉ trỏ, lộ ra vẻ ước ao ghen tị.

Xí, thằng cặn bã!

Cơ mà thằng cha Hứa Mạt này đến giờ mà còn có tâm tư nắm tay bạn gái đi tản bộ nói chuyện phiếm nữa hả, cũng thoải mái nhàn nhã quá nhỉ, không biết là ngày mai hắn ta có xin nghỉ hay không, tốt nhất thì vẫn nên trốn đi mới được.

Ăn cơm tối với Linh xong, nghỉ ngơi một lát. Ban đêm, Hứa Mạt lại một lần nữa đi tới gặp Y Lệ Toa Bạch ở lâu đài.

Y Lệ Toa Bạch nhìn thấy Hứa Mạt thì rất vui mừng.

Từ lúc khai giảng đến giờ, Hứa Mạt mới chỉ xuất hiện có hai lần, lần đầu là để ra mặt cho cô, giúp cô thu được món hời cực lớn.

Mà ngày mai, Ni La muốn đến cũng là lần xuất hiện thứ hai của Hứa Mạt.

Y Lệ Toa Bạch vẫn mặc quần áo đơn giản như cũ. Ở trước mặt Hứa Mạt, cô trở nên ngày càng tùy gs, chẳng thèm để ý gì đến hình tượng. Đây cũng là một biểu hiện của sự tín nhiệm, đối với người thân thiết thì mới có thể làm như vậy.

Rất rõ ràng, Hứa Mạt đã hoàn toàn lấy được niềm tin của Y Lệ Toa Bạch.

-Tiên sinh.

Y Lệ Toa Bạch chào.

-Mặc chiến giáp vào.

Hứa Mạt nói.

-Được.

Y Lệ Toa Bạch hiểu rõ. Sau đó trở về bên trong lâu đài thay chiến giáp, lúc đi ra thì Hứa Mạt đã chuẩn bị xong.

-Vù.

Nguyên lực bộc phát, người Y Lệ Toa Bạch vọt tới trước. Kiếm năng lượng trong tay hung bạo chém tới, khí thế dữ dội, trong đêm tối có thể thấy ánh sáng tuyệt đẹp của đường kiếm.

Thân thể của Hứa Mạt hơi nghiêng, hóa thành một cái bóng, trong nháy mắt liền xuất kiếm.

-Ầm.

Một âm thanh nhẹ vang lên, kiếm đâm vào trước ngực Y Lệ Toa Bạch, lực đạo không nặng, khiến cho Y Lệ Toa Bạch lùi về phía sau một bước.

-Lại lên đi.

Giọng nói của Hứa Mạt khàn khàn.

Y Lệ Toa Bạch lại một lần nữa tấn công, chỉ có điều là kết cục vẫn y như thế.

Sau nửa canh giờ, Y Lệ Toa Bạch liền dừng tấn công. Trên người đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô lại cảm thấy mình hình như yếu hơn so với trước kia. Trước mặt tiên sinh, cô dường như chẳng có chút lực chống đỡ nào.

Vậy là, trước kia tiên sinh vẫn luôn nhường cô sao?

-Tiến bộ không nhỏ, xem ra cô cũng chịu khó tu luyện đấy, vất vả rồi.

Giọng Hứa Mạt khàn nhưng mang theo vài phần nhu hòa. Y Lệ Toa Bạch nhìn Hứa Mạt, trong lòng cảm thấy có gì đó hơi không thích hợp.

Trước kia tiên sinh không có như vậy.

-Tiên sinh, tôi đã làm sai điều gì hay sao?

Y Lệ Toa Bạch yếu ớt hỏi, đây là lần gặp mặt cuối cùng à?

-Không, cô làm rất tốt.

Hứa Mạt trả lời:

-Sao lại hỏi như vậy?

-Tiên sinh hôm nay hơi khác thường.

Y Lệ Toa Bạch đáp lại.

-Khác thường?

Vẻ mặt Hứa Mạt quái dị.

-Ừ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận