Căn Cứ Số 7

Chương 365: Xung đột trầm trọng hơn, lật ngược tình thế

Hứa Mạt có thể hiểu được cơn phẫn nộ của ông lão.

Trách nhiệm của quân đội là bảo vệ, một khi bị truyền vào nhưng tư tưởng lệch lạc khác, là một việc vô cùng nguy hiểm.

Quân khu phía Nam nơi đóng quân của Thẩm Thiên Trọng đã vượt qua biên giới rồi.

Giết chết học sinh của học viện, đây làm dậy lên sự thù hận của quân đội và học viện.

Như những gì lão viện trưởng nói, đây là binh lính bảo vệ thành phố Cương Khung hay là lính riêng của Thẩm Thiên Trọng?

-Hứa Mạt.

Lão viện trưởng nhìn về Hứa Mạt đang ở bên cạnh.

-Thầy.

Hứa Mạt trả lời.

-Báo cáo huấn luyện đặc biệt của quân khu phía Nam, Lão Khâu và ta đã từng nói, ta biết học viện chắc chắn thua nhưng phái học việc cần phải có một thử thách như thế này. Ngoài ra, cũng có một chút tư lợi, nếu cho phép con trực tiếp tham gia vào trận chiến, cho dù có thắng thì tám đại học viện siêu phàm cũng sẽ không có quá nhiều hứng thú, vì vậy, cần phải có một trận chiến thất bại.

Lão viện trưởng nói với Hứa Mạt.

Hứa Mạt thật ra đã đoán được tâm ý của ông lão.

Ông ấy muốn bồi dưỡng một học viên vượt bậc, vượt qua sự tồn tại của những binh sĩ bình thường, trở thành nhân vật dẫn đầu thế hệ học sinh mới, gắn kết sức mạnh của phái học viện và quân đội.

Hứa Mạt vẫn đang chờ đợi, anh đồng ý hợp tác.

Nhưng quan điểm của ông lão quá là lý tưởng hóa.

Cục diện ngày hôm nay đã vượt qua những dự đoán của ông lão.

Ông tuân thủ phép tắc, nhưng Thẩm Thiên Trọng cực đoan hơn so với tưởng tưởng của ông, Các sự kiện liên tiếp gần đây, vốn dĩ càng đủ để chứng minh những việc này.

Muốn thuận lợi cân bằng mối quan hệ của các bên và nâng đỡ một nhân vật thủ lĩnh trẻ tuổi đều không hề dễ dàng.

Hơn nữa, đối phương cũng sẽ không cho phép.

-Nhưng, có người cố ý muốn phá vỡ cân bằng, dùng thủ đoạn cực đoan để tiêu diệt phái học viện, khống chế thành phố Cương Khung.

Ông lão giọng điệu lạnh nhạt nói:

-Nếu như vậy….

Ông nhìn Hứa Mạt hỏi:

-Lão Khâu báo cáo với ta, dưới cuộc chiến không có quy tắc, sức mạnh chiến đấu của con ngược lại càng mạnh hơn, nói đi, con cần bao nhiêu người.

Hứa Mạt nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó đó nói:

-Ba người kết hợp với hai cỗ người máy, bom khói.

-Ba người?

Ông lão nhìn chằm chằm Hứa Mạt:

-Quá ít rồi.

-Đủ rồi.

Hứa Mạt nói.

Ông lão gật đầu:

-Xuất phát thôi, đến nơi, người để con tự chọn.

-Ừm.

Hứa Mạt gật đầu, hai người cùng đi ra ngoài.

Lãnh Thu đang ở đây, cô đang ngồi đợi trên phi cơ .

-Thầy, Hứa Mạt.

Lãnh Thi nói.

-Sư tỷ.

Hứa Mạt gọi một tiếng.

-Xuất phát thôi.

Lãnh Thu nói.

Hứa Mạt gật đầu, mấy người cùng nhau bước vào phi cơ.

Phi cơ bay lên, lao lên bầu trời thành phố Cương Khung, đi về phía chiến trường.

…………………..

Hiện trường, nơi đóng quân của tám đại học viện siêu phàm.

Học viện siêu phàm đang tổ chức rút lui, trận chiến đấu này kết thúc trong thảm bại.

Người của phái học viện đều có vẻ mặt ủ rũ.

Thất bại trong nhục nhã, hơn nữa, quân khu phía Nam giết chết một học viên, bị thương không ít, những người khác bị tấn công nghiêm trọng vào vùng não bộ cũng không biết tình trạng thế nào.

-Đây là thành quả của 20 ngày huấn luyện đặc biệt sao?

Có người nói, dường như đang oán trách.

-Liên quan gì tới huấn luyện đặc biệt, đừng trút giận lên người khác.

Có người phản bác, nếu liên quan đến huấn luyện đặc biệt, thì càng liên quan đến quân khu Tây Nam, đến lúc đó sẽ tạo nên xung đột với quân khu Tây Nam.

Đây không phải những gì bọn họ muốn nhìn thấy.

Lập trường của quân khu Tây Nam là phát trung lập, nhưng trên thực tế có quan hệ rất tốt với học viện, nhân tài tốt nghiệp học viện siêu phàm lựa chọn gia nhập quân đội đều sẽ chọn quân khu Tây Nam, nơi đây sức mạnh có thể được trọng dụng.

-Bỉ ổi.

Có người thấp giọng nói, nhưng ngoài sự trút giận chính là sự trầm lặng chết người.

Thất bại quá thảm hại.

Nhưng tiếp sau đó mới là thời điểm hành hình.

Trận chiến đấu này diễn ra trong bối cảnh tham nhũng của tám đại học viện siêu phàm, Thẩn Thiên Trọng trước mặt người dân toàn thành phố, trong buổi phát sóng trực tiếp làm nhục học viện siêu phàm bị lạc hậu gặm nhấm, không có sức chiến đấu, không xứng đáng có được nguồn tài nguyên của thành phố Cương Khung.

Bây giờ trận chiến thất bại này, không phải đã chứng minh cho quan điểm của Thẩm Thiên Trọng rồi sao?

Tiếp theo, phái học viện sợ rằng sẽ phải đối mặt với một trận đã kích mãnh liệt.

Trận chiến đấu này, là bắt đầu cho cuộc đấu tranh.

Rất nhiều người hướng về phía màn hình cách đó không xa, phóng viên truyền thông đã đến phỏng vấn ở trước nơi đóng quân của Thẩm Thiên Trọng.

-Tư lệnh Thẩm, ông có gì muốn nói về trận chiến đấu này không?

Phóng viên truyền thông phỏng vấn Thẩm Thiên Trọng.

Thẩm Thiên Trọng trả lời:

-Học viên của học viện siêu phàm vì chiến bại mà tức giận đánh bị thương người khác, khơi dậy sự tức giận của binh sĩ, dẫn đến trong cuộc chiến xảy ra một số sự cố, tôi xin được xin lỗi vì điều đó.

Tuy là xin lỗi, nhưng Thẩm Thiên Trọng không biểu hiện nhiều thành ý, mà đem trách nhiệm quy tội cho học viện siêu phàm chiến bại phẫn nộ mà đánh người.

Nhưng sự thật, trước khi Khương Trạch đánh người, người của quân khu đã ra tay độc ác với học viên của học viện siêu phàm rồi, tấn công mạnh vào vùng đầu.

-Thứ hai, đối với sức chiến đấu của tám đại học viện siêu phàm, tôi bày tỏ sự thất vọng, sự lạc hậu và nhàn hạ đã khiến cho học viên của học viện siêu phàm mất đi khả năng chiến đấu, quên đi mục đích ban đầu của việc thành lập học viện siêu phàm. Quân khu phía Nam và học viện siêu phàm không có quá nhiều mối quan hệ, vốn dĩ không có tư cách yêu cầu gì, nhưng học viện siêu phàm không phải là một trường học bình thường, học viện đã tiêu tốn của thành phố Cương Khung số lượng lớn nhân lực, vật lực và nguồn tài nguyên, để đào tạo ra mỗi một học viện ưu tú, đều là lãng phí nguồn tài nguyên, mà những thứ này, đều thuộc về người dân thành phố Cương Khung, nếu người được bồi dưỡng ra chỉ biết những thứ lạc hậu và hưởng lạc thì còn có ý nghĩa gì. Vì vậy, tôi một lần nữa đưa ra đề xuất, quân sự hóa đối với quản lý học viện siêu phàm, chấn chỉnh lại từ đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận