Căn Cứ Số 7

Chương 213: Người kiểm tra

Là viện trưởng đương nhiệm của học viện Nặc Á, Lâm Thanh Trạch.

-Không cần, có cậu là được rồi.

Lão nhân đáp lại.

Lão nhân nhìn có vẻ hơi lười nhác, không chút tinh thần nào.

-Hiểu rồi.

Lâm Thanh Trạch nói:

-Ngoài ra, tập đoàn Minh thị sẽ thành lập hội ngân sách ở học viện Nặc Á, Minh Huy của tập đoàn Minh thị muốn có cơ hội đến thăm hỏi ngài một chút, cho hỏi ngài có thời gian không?

-Quyên bao nhiêu?

Lão nhân hỏi.

-Một trăm triệu đồng liên bang.

Lâm Thanh Trạch đáp lại.

-Không có thời gian.

Lão nhân trả lời một tiếng.

-Đã hiểu.

Lâm Thanh Trạch gật đầu:

-Quẩy rầy ngài rồi.

Nói xong, Lâm Thanh Trạch liền ngắt máy.

Hắn biết người kia không thể nào thích mấy cái tập đoàn này.

Có một ít tập đoàn lớn ở thành phố Cương Khung thậm chí còn thu nhận không ít học viên đã tốt nghiệp ở học viện Siêu Phàm.

Đây không phải thứ mà lão nhân muốn thấy.

Tương lai của bọn hắn không nên nằm ở chỗ những cái tập đoàn kia.

Nhưng mà, Lâm Thanh Trạch thân là hiệu trưởng đương nhiệm, nếu là muốn làm việc, những việc này chỉ có thể để hắn ứng phó.

Lễ khai giảng năm nay e là sẽ có chút mất thể diện đây.

......

Đám người Hứa Mạt vẫn đang an tĩnh chờ đợi.

Phía khu vực này vẫn còn rất nhiều người, đột nhiên một âm thanh huyên náo truyền đến, rất nhiều người đang vô cùng vui mừng.

Đang kiểm tra trong phòng, phóng viên tin tức nhìn ký tự xuất hiện ở màn hình bên ngoài, hướng về phía microphone hưng phấn hô hào.

Ký tự hiển thị trên màn hình.

Đẳng cấp nguyên lực: c.

Độ dung hợp nguyên lực: a giảm.

Một lát sau, một thiếu niên kiêu ngạo từ bên trong đi ra, phóng viên tin tức nháy mắt liền tiến lên phỏng vấn, thiếu niên cũng cực kỳ phối hợp.

Không ít các học viên cũ đều nhìn về phía hắn, muôn người chú ý.

Có thể tưởng tượng được rằng, thiếu niên này tương lai mấy năm sau nhất định sẽ trở thành nhân vật quan trọng.

-Đã gần hết rồi mà mới chỉ có một cái a giảm thôi sao?

Một ít học sinh cũ nghị luận.

Tuyển sinh lần này hình như không được tốt lắm.

Lâm Tịch đương nhiên cũng cảm thấy vậy. Cô nghe được một chút tin tức nội bộ, lần này chỉ có hai người đạt cấp a.

Xem ra chắc là sự thật rồi.

Năm ngoái có bốn người.

Hơn nữa, bọn họ đã nhìn thấy tin tức, học viện Thế Tước đã có năm người.

-Chị Tịch, cấp a rất ít ỏi hả?

Diệp Thanh Điệp mở miệng hỏi.

Lâm Tịch vừa rồi đã hỏi rồi, bọn hắn phải chờ tân sinh kiểm tra hết thì mới để cho Hứa Mạt đi kiểm tra.

Dù sao Hứa Mạt cũng không phải là học viên, không thể chen ngang lên phía trước các học sinh để kiểm tra được, điều này không hợp quy củ.

Hứa Mạt đương nhiên cũng chẳng có ý kiến gì, chỉ an tĩnh đứng đợi.

-Ừ, cấp a, các học viện lớn đều xuất hiện rất ít, xuất hiện một người cũng đủ kinh ngạc vui mừng rồi.

Lâm Tịch đáp lại.

Diệp Thanh Điệp nhìn về phía Hứa Mạt, trong lòng mờ mô có chút mong chờ.

Hy vọng Hứa Mạt có thể kiểm tra ra độ dung hợp nguyên lực cấp độ a đi.

Như vậy, Hứa Mạt không phải sẽ có cơ hội được đặc cách trúng tuyển sao?

Lúc này, lại có một tiếng kinh hô truyền ra.

Đoàn người lại nhìn về phía bên kia, chỉ thấy một vị nữ sinh đi ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người cô.

Độ dung hợp nguyên lực cấp a.

Trước mắt, đây chính là người có thiên phú cao nhất mà học viện Nặc Á kiểm tra ra.

Phóng viên vẫn còn đang phỏng vấn thiếu niên kia, vì vậy không hề chú ý, nữ sinh đã đi ngang qua đám người, đón nhận rất nhiều ánh mắt hâm mộ.

Thậm chí có học viên cũ gan lớn đã bắt đầu tiến lên, hỏi số truyền tin.

Hai vị tân sinh đạt cấp a đó đã nhận được quyền ưu tiên kén vợ kén chồng ở tương lai rồi.

-Lễ giai giảng sắp bắt đầu rồi.

Có người mở miệng nói, đám người lần lượt rời đi khỏi bên này.

Người kiểm tra cũng ngày càng ít đi, dần dần đến cuối.

-Chỉ có hai tân sinh có độ dung hợp cấp a thôi sao?

Tôn Tiểu Tiểu thấp giọng hỏi.

-Cấp a vốn vô cùng quý hiếm mà, cũng bình thường thôi.

Lý Mạn trả lời, tên bản trạch, hắn cũng chỉ mới cấp a thôi.

Xem ra không có gì vui rồi, đi thôi.

Tôn Tiểu Tiểu nhún vai một cái rồi nói.

-Ừ.

Xem náo nhiệt xong, một đoàn người liền chuẩn bị rời đi.

Tôn Tiểu Tiểu nhìn về phía Tiểu Thất hỏi:

-Cậu còn muốn ở lại nơi này để làm gì vậy?

-Xem.

Tiểu Thất trả lời một tiếng.

-A.

Tôn Tiểu Tiểu có chút nghi ngờ nhìn hắn một cái.

Tên tiểu tử ngốc này sao lại đột nhiên yên tĩnh dữ vậy?

Không phải là đang tức giận chứ.

-Vậy tôi đi trước nha.

Tôn Tiểu Tiểu nói.

-Tạm biệt.

Tiểu Thất lên tiếng đáp lại.

Tôn Tiểu Tiểu nhìn thấy thái độ của hắn liền hừ một tiếng, quay người cất bước rời đi.

Hắn còn cáu kỉnh sao?

-Tô Nhu, cậu không đi sao?

Lý Mạn thấy Tô Như vẫn đứng đó không có phản ứng như cũ, không kiềm được liền hỏi.

-Tôi đợi một lát nữa, các cậu đi trước đi.

Tô Nhu nhẹ giọng nói.

-Được.

Lý Mạn cảm giác Tô Nhu có chút kỳ lạ, không biết cô ấy ở lại đây làm cài gì.

Đoàn người bên này rời đi.

Đám người Lâm Tịch vẫn ở chỗ cũ chờ đợi.

Nơi này càng ngày càng ít người.

Hơn nữa buổi lễ khai giảng cũng đã sắp bắt đầu, cũng không còn lâu lắm, liền chỉ còn lác đác vài người.

Thấy đã hết tân sinh, Lâm Tịch nói với Hứa Mạt:

-Đi thôi.

-Vâng.

Hứa Mạt gật đầu, một đoàn người đi lên phía trước.

Tô Nhu đứng im tại chỗ không hề động đậy, cứ yên lặng ngốc nghếch ở đó, có chút hiếu kỳ.

Xem ra là cô giáo Lâm Tịch dẫn Hứa Mạt đến kiểm tra.

Cô lại có chút mong đợi.

Bọn người Lâm Tịch đi đến phía bên ngoài phòng kiểm tra, liền mang theo Hứa Mạt đi vào trong.

Mấy người Diệp Thanh Điệp thì ở lại bên ngoài.

Chỉ thấy hai tay Diệp Thanh Điệp nắm chặt lại.

Cô chưa từng khẩn trương đến như vậy.

Tinh Vân cũng thế, ánh mắt một mực nhìn vào bên trong.

Ngay cả tên bất cần đời như Tiểu Thất bây giờ cũng bớt lại, yên lặng đứng ở đó, hít thở sâu, giống như là hắn mới là kiểm tra vậy.

Ảnh giống như mọi khi.

Trong phòng kiểm tra nguyên lực, có một bộ thiết bị, người kiểm tra ngồi ở bên trong cũng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận