Căn Cứ Số 7

Chương 174: Cười như không cười

Cùng với Độc Nhãn Long và những kẻ hắn mang theo ở chung một chỗ càng tăng thêm nguy hiểm.

Hứa Mạt cau mày, do dự một chút rồi đi ra ngoài.

-Ta muốn hai vị trí cuối cùng.

Hứa Mạt nói.

Tần Phu và Tần Lan đã đắc tội với Độc Nhãn Long rồi.

Sợ rằng nhiệm vụ này nhất định sẽ nguy hiểm.

Nhóm người Tần Phu đi vốn đã có một chút mạo hiểm rồi, lại thêm bọn người Độc Nhãn Long cứ nhìn chằm chằm vào.

Loại ân huệ này không thể không trả.

-Ngươi…

Hội trưởng Hội thợ săn nhìn Hứa Mạt.

Thợ săn hoang dã này quả thực có chút non trẻ, hơn nữa trước đây cũng chưa gặp qua lần nào.

-Bọn ta có năm người nhưng chỉ chiếm hai vị trí.

Hứa Mạt nhìn ánh mắt của đối phương và đã hiểu vấn đề.

Thợ săn hoang dã đều là những kẻ liếm máu trên lưỡi dao, không phải tự nhiên mà lợi hại được.

Những thợ săn có kinh nghiệm và trưởng thành sẽ mạnh mẽ hơn một chút, hắn ở độ tuổi này đều đi theo các vị trưởng bối.

-Được.

Hội trưởng Công hội nghe Hứa Mạt nói như vậy thì gật đầu một cái, năm người chiếm hai vị trí cũng không quá đáng.

Kể từ đó, tất cả mười vị trí đã được phân bổ xong xuôi.

-Yêu cầu của nhiệm vụ lần này đó là không được phép lâm trận mà bỏ chạy trong lúc làm nhiệm vụ, sau khi trở về, tiền thù lao của nhiệm vụ này sẽ đưa cho mọi người.

Hội trưởng hội công đoàn nói, đây là hình thức hoạt động của bọn hắn.

Hoàn thành nhiệm vụ trước rồi mới thanh toán.

Bọn hắn rút ra một khoản tiền thưởng nhỏ.

Một nhiệm vụ là mười vạn tiền liên bang, thuộc về đại nhiệm vụ rồi, tiền thưởng cũng không ít, đó là lý do tại sao ông ấy rất nhiệt tình.

-Đây là Dương tiên sinh và Lâm tiểu thư, trong lúc làm nhiệm vụ, mọi người nghe theo sự chỉ huy của hai người họ.

Hội trưởng công hội chỉ vào hai người đứng đầu học viện.

Tất cả mọi người đều khách khí gật đầu và hô lên một tiếng.

Đây là ba của kim chủ.

-Đi thôi.

Dương Minh mỉm cười, gật đầu phản hồi, đi ra ngoài, nhìn lại thì thấy bình dị gần gũi.

Lâm Tịch muốn ném một cái nhìn lạnh lùng, nhưng càng có nhiều thợ săn hoang dã có hứng thú với cô.

Vốn đã xinh đẹp, hơn nữa vóc dáng còn tuyệt vời.

Lại còn là một người đẹp lạnh lùng.

Tuy nhiên ánh mắt của những kẻ thợ săn hoang dã này cũng không dám quá suồng sã.

Kiểu phụ nữ như vậy, bọn chúng chỉ có thể thưởng thức chứ không phải là người họ có thể chạm vào.

Nếu có bất kỳ ý nghĩ xấu nào, sợ rằng sẽ chết một cách thảm hại.

Người lãnh đạo của Học viện Siêu Phàm cũng giống như các sinh viên.

Học viện cần tiềm lực mạnh mẽ hoặc là phải có tiền.

Ngay cả với sự háo sắc của Độc Nhãn Long, hắn ta cũng vẫn rất kỷ luật, chỉ dám lén nhìn trộm.

Nhưng cách hắn ta nhìn Diệp Thanh Điệp khi anh ta bước ra thì lại không được khách sáo cho lắm.

Không kiêng nể gì cả.

Trong mắt hắn ta hiện lên một nụ cười tham lam, giống như một thợ săn hoang dã đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

-Tên nhóc ngươi người đang làm góp vui cái gì vậy.

Tần Phu đi phía sau Độc Nhãn Long, bắt gặp ánh mắt của Độc Nhãn Long đang quét qua người bọn họ.

-Các học viên của Học viện Siêu Phàm, ta thật sự rất tò mò, muốn đến xem một chút.

Hứa Mạt hồi đáp.

Tần Phu thở dài, tên nhóc này đúng là tuổi trẻ không sợ nguy hiểm.

Ông vì cuộc sống nên chẳng có cách nào khác, hơn nữa tuổi cũng đã lớn, chẳng còn hi vọng gì nữa rồi nên muốn thử sức một lần.

Hứa Mạt trẻ như vậy, tương lai vẫn còn rất nhiều cơ hội.

-Đến đống đổ nát thì theo sát bọn ta, đừng chạy loạn rời khỏi đội ngũ.

Tần Lan cũng không còn thái độ đùa giỡn như trước đó, mà là rất nghiêm túc dặn dò Hứa Mạt.

Cô thực sự không nhẫn tâm chứng kiến những đứa trẻ da non thịt mềm này bị những con quái vật trong đống hoang tàn kia ăn thịt.

-Chị Lan, bọn ta đã rõ rồi.

Hứa Mạt gật đầu.

-Còn phải cẩn thận với bọn người Độc Nhãn Long.

Tần Lan lại một lần nữa căn dặn.

Mấy người vừa nói tới đây thì cũng đã đi ra bên ngoài rồi.

Hứa Mạt đi ra cửa nhìn thấy Tiểu Thất đang trên đường phố, trước mặt hắn là một cỗ cơ giáp màu hồng.

Thằng nhóc này là đang tán tỉnh.

Giọng tỉ ngọt ngào quá, nhất định là một tỉ tỉ xinh đẹp.

Tiểu Thất nịnh nọt.

-Làm sao ngươi biết là tỉ tỉ?

Một giọng nói hơi non nớt phát ra từ cỗ cơ giáp, quả nhiên đúng như bọn họ đoán, tuổi tác không lớn.

-Gọi là muội muội không tốt lắm.

Tiểu Thất nói:

-Cỗ cơ giáp màu hồng này thật là đẹp, là đặt làm đúng không?

-Ừ.

Người trong cỗ cơ giáp phản hồi.

-Đẳng cấp như vậy, chắc chắn rất đắt rồi.

Tiểu Thất đã phát huy hết đặc điểm của một đứa trẻ tò mò.

-Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì hả?

-Tại vì tò mò đó.

Tiểu Thất đáp:

-Ta tên là Tiểu Thất, đã mười sáu tuổi rồi, ngươi thì sao?

Cỗ cơ giáp hơi do dự một xíu, sau đó trả lời:

-Tiểu Tiểu, nhỏ hơn ngươi một chút.

-Ồ, vậy thì chúng ta thật có duyên, tên tuổi cũng gần giống nhau, có thể trở thành bạn bè.

Tiểu Thất đã dốc sức thể hiện tài năng mà trước đó Hứa Mạt chưa hề phát hiện ra.

Bệnh xã giao ư!

Những thợ săn hoang dã đi ra đều bị sốc.

Thợ săn hoang dã này vậy mà lại đang tán tỉnh một học viên của Học viện Siêu Phàm?

Bọn họ không ai dám làm chuyện này, suy cho cùng, cũng là người không cùng đẳng cấp để miễn cưỡng bắt chuyện.

Thật ngại quá đi.

Những người khác cũng chưa chắc để ý tới.

Nhưng mà tên tiểu tử nhỏ tuổi này.

Da mặt thật dày.

Lại còn muốn làm bạn bè với người ta nữa chứ?

-Ai có duyên với ngươi cơ chứ.

Tiểu Tiểu trong cỗ cơ giáp phản ứng.

-Giọng của người nghe thật là hay, ngươi chắc chắn rất dễ thương.

Tiểu Thất hoàn toàn không để tâm đến những điều tiêu cực.

-Ngươi hỏi gì mà nhiều vậy, chắc không phải là muốn theo đuổi ta đấy chứ?

Tiểu Tiểu đáp:

-Ngươi là một nhà cải cách và cũng là một thợ săn hoang dã, vì vậy ngươi chắc chắn không có cơ hội đâu.

-Tiểu Tiểu.

Dương Minh tiến đến bên cạnh Tiểu Tiểu, mở miệng nói:

-Lên xe đi.

-Vâng ạ, huấn luyện viên.

Tiểu Tiểu đáp một tiếng, bộ giáp tiến bước về phía xe.

Một học viên phía sau Dương Minh mỉm cười và liếc nhìn Tiểu Thất với biểu cảm cười như không cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận