Căn Cứ Số 7

Chương 117: Săn bắn

-Cảm ơn ngươi Hứa Mạt.

Tinh Vân nở nụ cười tươi sáng.

Đây là sinh nhật có ý nghĩa nhất của nàng.

Lúc Tinh Vân rời đi vẫn còn rất vui vẻ.

Bên trong quán rượu nhỏ.

-Mạt ca thật sự giỏi, khúc nhạc này quá hay.

Tiểu Thất chậm rãi nói, Diệp Thanh Điệp gật đầu đồng ý.

-Ai.

Tiểu Thất thở dài một hơi, nói:

-Ta nếu là con gái, ta cũng sẽ thích Mạt ca.

Diệp Thanh Điệp:

–???

Sao đột nhiên lại cua gắt thế?

-Điệp tỷ, Mạt ca không có tặng ngươi khúc nhạc nào sao?

Tiểu Thật từ tốn hỏi.

Diệp Thanh Điệp nhìn Tiểu Thất, bây giờ mới hiểu ý của hắn.

Kiếm chuyện à?

Tuy nhiên quả thật có chuyện như vậy, nở nụ cười, Diệp Thanh Điệp trực tiếp đạp Tiểu Thất một cước.

-Ăn dấm cũng không cần trút giận lên ta chứ.

Tiểu Thất buồn bực thầm nói một tiếng.

Vì cái gì người bị tổn thương lần nào cũng đều là hắn?

……

Lúc Tinh Vân rời khỏi quán rượu vẫn luôn nở nụ cười.

Dạo bước dưới ánh đèn, trong tay còn xách một cái túi bên trong còn có một góc bánh gato nhỏ để dành cho mẹ.

Trong miệng ngâm nga khúc nhạc ban nãy, nhưng nàng cảm thấy có chú sai sai, dù sao cũng mới chỉ nghe một lần.

-Thật dễ nghe.

Tinh Vân cười khúc khích một mình.

Nhất là khi nhớ đến cảnh Hứa Mạt tự mình đàn tấu khúc nhạc ‘Hoàn mỹ thế giới’, nàng cảm giác như tim của mình lại bay mất.

Làm sao lại có người tài giỏi như vậy cơ chứ.

Giờ phút này, Tinh Vân cảm giác trong sinh mệnh của mình dường như lại có ánh sáng.

Nếu cuộc sống mỗi ngày đều như thế, thì thật là tốt biết bao.

Hôm nay chắc chắn là một ngày cực kỳ có ý nghĩa đối với Tinh Vân.

Nàng đang nghĩ nhất định phải học được khúc nhạc này, chia sẻ cho mẹ cùng nghe.

-Mười chín tuổi, cuộc sống mới.

Tinh Vân mỉm cười nói.

Nàng bắt đầu có chút mong chờ vào tương lai.

Đi đến dưới nhà, Tinh Vân dừng lại gõ cửa.

“Mẹ, ta về rồi.”

Không có người đáp lại, trong phòng rất yên tĩnh.

Tinh Vân cảm thấy có chút kỳ lạ, lấy chìa khóa ra, nàng mở cửa đi vào.

Gian phòng rất tối.

“Mẹ đã ngủ chưa?

Tinh Vân hạ giọng, nàng đóng cửa phòng cẩn thận sau đó mở đèn.

Sau một khắc, sắc mặt Tinh Vân nháy mắt trở nên trắng bệch, trái tim kịch liệt co quắp.

-Mẹ!

Nước mắt Tinh Vân trong nháy mắt tuôn rơi.

Hi vọng mới dấy lên lập tức vụt tắt.

Một chút ánh sáng kia, triệt để phai nhạt đi.

Trong phòng, mẹ của Tinh Vân nằm trong vũng máu, sớm đã không còn hơi thở.

Trên ghế sa lon cạnh thi thể, bóng dáng hai người yên tĩnh ngồi kia, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng nhìn Tinh Vân tiến về phía trước.

-Mẹ…

Tinh Vân đi đến bên người mẹ mình, quỳ trên mặt đất, muốn xem mẹ mình còn sống hay không, lại phát hiện cơ thể bà đã lạnh buốt.

Nàng ôm thi thể mẹ mình, gục xuống người bà, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Không lo lắng, cũng không sợ hãi.

Chỉ có tuyệt vọng, vô tận tuyệt vọng.

Thế giới hoàn mỹ chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi, đây là một thế giới dơ bẩn đến cực hạn, một thế giới không hề có hy vọng.

Nàng thật khó chịu, khó chịu đến mức khóc không nổi nữa.

Trái tim nàng quá đau đớn, đau đến mức không còn một chút sức lực nào.

Vì cái gì cuộc sống lại tàn nhẫn như vậy.

Hôm nay là sinh nhật của nàng, nàng tưởng sẽ là một khởi đầu mới.

Nhưng hóa ra lại là tuyệt lộ.

Nàng muốn gào to lên lại phát hiện gào thét không nổi, chỉ phát ra âm thanh khàn khàn.

Hai người ngồi trên ghế sa lon vẫn yên lặng chăm chú quan sát mọi chuyên, bọn hăn không hề vội vàng ra tay, ánh mắt lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.

-Nghị viên Thái Luân chết, ngươi có tham gia hay không?

Một giọng nói lạnh lùng từ trong miệng bóng người trên ghế sa lon nói ra.

Sau những ngày âm thầm điều tra vừa qua, bọn hắn phát hiện tình nhân của nghị viên Thái Luân và một quán rượu nhỏ có khả năng liên quan đến cái chết của nghị viên Thái Luân.

Bởi vì nghi ngờ nên bọn hắn đã tìm đến đây, mẹ của Tinh Vân nguyện lấy cái chết để chứng minh trong sạch, chỉ hi vọng bọn hắn có thể tha cho Tinh Vân.

Chỉ tiếc, không có ý nghĩa.

Tinh Vân căn bản không nghe được đối phương đang tra hỏi mình.

Tuyệt vọng qua đi, phẫn nộ liền ập tới.

Vì cái gì? Tại sao phải làm như vậy?

Một năm qua, mẹ nhẫn nhịn cực khổ, nhục nhã, tuyệt vọng, vì lo cho nàng mà vực dậy không nỡ chết.

Vì sao? Vì sao lại đối xử với nàng như vậy?

Nàng vừa định đứng dậy thì đối phương đã giơ chân lên đạp thẳng lên lưng nàng, như cố ý trêu ngươi.

Tinh Vân quay người, bò về phía trước, kẻ giẫm chân lên người nàng lộ vẻ hứng thú.

Nàng muốn bò đi chỗ nào?

Tinh Vân cũng không định chạy trốn, nàng bò vào trong phòng.

Hai hộ vệ thành bang vẫn ngồi trên ghế sa lon như cũ, dáng vẻ như muốn xem trò hay nhìn theo.

Bọn hắn cũng có chút tò mò không biết Tinh Vân muốn làm gì.

Tinh Vân bò vào trong gian phòng lật ra ngăn tủ, nàng mở ra một cái hộp kim loại, bên trong có hai bình chất lỏng và ống tiêm.

Tinh Vân lấy ống tiêm cắm vào bình chất lỏng, hút chất lỏng ra sau đó giật xuống tay áo, nước mắt lăn dài đem ống tiêm tiêm vào trong mạch máu trên cánh tay.

Không dừng lại, nàng tiếp tục dùng ống tiêm hút hết chất lỏng bình còn lại, đồng dạng tiêm vào trong cơ thể.

Một thế giới tuyệt vọng như thế này, còn có gì để phải sợ hãi nữa đâu!

Tinh Vân đau đớn co quắp trên mặt đất, nhưng nàng không hề rên một tiếng nào.

Lôi kéo chăn trên giường, dùng hàm răng cắn thật chặt một góc chăn, thừa nhận đau đớn như xé nát tim phổi.

Trước đây nghe ba ba kể chuyện xưa, ba ba nói thế giới này có rất nhiều giống loài khác biệt.

Có thiên sứ, có ác ma.

Nàng từng hỏi ba ba trong bình này dựng cái gì, ba ba nói là thứ có thể làm cho người biến thành thiên sứ hoặc ác ma, trừ khi sắp phải chết, nếu không không được tùy tiện sử dụng.

Về sau biết về công việc ba ba làm thì nàng đã hiểu.

Đây là vật phẩm thí nghiệm, dịch tiến hóa gen.

Thiên sứ là người, ác ma cũng là người.

Thân thể của nàng như đang bị thiêu đốt.

Đau đớn, vô tận đau đớn.

Nàng cảm giác có thứ gì đó đang từ trong cơ thể mình mọc ra, vàng ngày càng đau đớn.

Không chỉ đau đớn trên cơ thể mà cả linh hồn cũng đau đớn.

Nàng căm ghét những kẻ còn hơn cả ác ma, bắt con người làm vật thí nghiệm.

Nàng thậm chí căm ghét luôn cả thế giới không có ánh sáng này.

Nếu có thể lựa chọn, nàng hi vọng mình chưa từng đến thế giới này.

-A…

Đau đớn không thể nhịn, tay của nàng xé rách chăn mền, phát ra tiếng gào thê thảm.

Người của đội hộ vệ thành bang ở bên ngoài nghe được động tĩnh chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt con ngươi co rút, trái tim cũng kịch liệt nhảy lên.

Đây là…

Một người cầm súng nhắm thẳng Tinh Vân liên tiếp bắn mấy phát, chỉ riêng dư âm đã khiến làn da cô bị bắn phá, máu tươi bắn ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận