Căn Cứ Số 7

Chương 451: Chịu trách nhiệm

Ngày mai chỉ là một ngày bình thường đối với người dân của thành phố Cương Khung.

…………

Ngày thứ hai, cũng là ngày thứ bảy của hội giao lưu học viện Siêu Phàm.

Trời còn chưa rạng sáng, đã có một chiếc máy bay đáp xuống Quân khu Tây Nam.

Chiếc máy bay này có thể chứa hàng chục người và có vẻ ngoài được sắp xếp hợp lý hoàn hảo, do Tập đoàn Tư Tháp Khắc sản xuất và có thể đi xuyên qua khu phế tích.

Máy bay đương nhiên là do Tư Tháp Khắc mang đến, đây cũng là đường rút lui cuối cùng của đám người Hứa Mạt.  

Nếu hôm nay thất bại, bọn họ sẽ ngồi trên trên chiếc máy bay này, rời khỏi thành phố Cương Khung.

Rất nhiều người ở thành phố Cương Khung đều dậy từ sớm, mong chờ ngày mới này.  

Ngày hôm nay, có hai sự kiện lớn.   

Tiểu Thư Y Ân sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc ngoài trời trên đường phố Khải Hoàng cực kì nhộn nhịp của thành phố Cương Khung.   

Nghe nói rằng tiểu thư Y Ân đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho buổi biểu diễn này, lúc đó sẽ có nhiều điều bất ngờ.  

Hội giao lưu của học viện siêu phàm cũng sẽ kết thúc vào ngày hôm nay và nhiều kênh sẽ phát sóng trực tiếp.

Nhiều người đã đến đường phố Khải Hoàng từ sớm để chiếm chỗ. 

Ở chỗ này bọn họ vừa có thể nghe được buổi âm nhạc, đồng thời có thể quan sát được trận đấu giao lưu của học viện Siêu Phàm.

Bằng cách này, bọn họ đều sẽ không bỏ lỡ bên nào cả.

Vì vậy, vào sáng sớm, đường phố Khải Hoàn đã vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người lần lượt kéo đến.

Trong đám đông, có khá nhiều người của quân khu, họ mặc thường phục đến và xuất hiện ở những vị trí khác nhau trên đường Khải Hoàn.

Họ thậm chí còn đi bộ đến các tòa nhà thép xung quanh đường phố Khải Hoàn, sẵn sàng hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay.

Có lẽ, đây sẽ là buổi hòa nhạc được ghi vào lịch sử của thành phố Cương Khung.

Về phần lịch sử có thể thay đổi hay không thì không ai biết.  

Nơi Lâm Thanh Trạch sống.  

Hứa Mạt đến đây, bấm chuông cửa biệt thự.

Lâm Dao đi ra, nhìn thấy Hứa Mạt liền lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nói:

-Anh Hứa Mạt, sao anh lại tới đây?

-Đến thăm mọi người.

Hứa Mạt nói.

-Mau vào ngồi.

Lâm Dao vui vẻ chạy về phía trước và hét lên:

-Mẹ ơi, anh Hứa Mạt đến rồi.

Vợ của Lâm Thanh Trạch và Lâm Dương đều đã đến phòng khách, bọn họ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Hứa Mạt bước vào.

Hứa Mạt đi tới phòng khách, ngồi ở trên sô pha, nói:

-Dì, ta đến để cùng mọi người bàn một chút chuyện.

-Chuyện gì?

Lâm phu nhân có chút ngờ vực.

-Mọi người có từng nghĩ tới việc rời khỏi thành phố Cương Khung để đến Thủ Phủ không?

Hứa Mạt hỏi.  

-Đến Thủ Phủ sao?

Lâm phu nhân sững người một lúc, cảm thấy hơi bối rối.

Rời khỏi thành phố Cương Khung ư. Đích thực sẽ rất đau lòng.

Lâm Thanh Trạch bị ám sát, chính quyền thành phố cho đến nay vẫn chưa có câu trả lời, sự việc này dường như cứ như vậy mà cho qua luôn, không còn nghi ngờ gì nữa, điều tra không ra kết quả, thì mọi thứ liền bị xóa sạch hết.

Sẽ không bao giờ có thủ phạm thực sự trong cái chết của Lâm Thanh Trạch.

Vì lý do này, lão viện trưởng cũng bị kết án và bị bắt.

Chỉ là, nghĩa trang của Lâm Thanh Trạch đang ở thành phố Cương Khung, nơi đây chứa tất cả những hồi ức về ông ấy.

Nếu cứ như vậy mà đi, bọn họ vẫn không nỡ.

-Hứa Mạt, ngươi muốn rời khỏi đây sao?

Lâm phu nhân nghĩ đến điều gì đó, đối mặt với Hứa Mạt và hỏi.

-Vâng.

Hứa Mạt gật đầu:

-Có khả năng sẽ rời đi.

-Cũng tốt, ngươi nên đến Thủ Phủ để phát triển, ở lại thành phố Cương Khung cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Lâm phu nhân khẽ thở dài.

Hứa Mạt cần phải đi rồi.

-Dì à, vấn đề này, mọi người suy nghĩ thử đi, hôm nay chú ý tin tức bên ngoài, sau đó hãy quyết định, nếu quyết định rời đi thì hãy đến quân khu Tây Nam.

Hứa Mạt nói, cũng không nói rõ ràng hơn.

Chỉ cần chú ý đến tin tức bên ngoài, đến lúc đó, bọn họ tự nhiên sẽ thấu hiểu mọi thứ.

-Được.

Lâm phu nhân gật đầu, bà cảm thấy Hứa Mạt có lẽ sắp làm chuyện quan trọng.

Sự việc này sẽ gây ra một trận chấn động ở thành phố Cương Khung.  

-Anh Hứa Mạt, anh muốn làm gì vậy?

Lâm Dao cũng nhận ra điều đó và hỏi.

Cô ấy cảm thấy rằng Hứa Mạt có thể sẽ làm chuyện mạo hiểm.  

-Không có gì đâu.

Hứa Mạt xoa đầu Lâm Dao, nói:

-Dì, ta đi trước nhé.

Nói xong, anh bước ra ngoài.

Bà Lâm và Lâm Dao đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Hứa Mạt lên xe.

-Anh Hứa Mạt, cẩn thận nha.

Lâm Dao biết rằng cô không thể ảnh hưởng đến những gì Hứa Mạt sẽ làm, vì vậy cô chỉ có thể cầu nguyện trong lòng.

-Ừm, tạm biệt.

Hứa Mạt cười gật đầu, khởi động xe, rời khỏi nơi này.

…………

Học viện Nam Minh.

Học viện Nam Minh ngày hôm nay náo nhiệt vô cùng.

Vào sáng sớm, các xe lần lượt đến học viện Nam Minh.  

Các chính trị gia hôm nay đều sẽ đến.

Đội ngũ chính quyền thành phố do Nam Minh Uyên đứng đầu cũng đã đến.

Học viện đến từ Thủ Phủ sẽ quay trở về sau khi kết thúc ngày hôm nay, đây là ngày cuối cùng, danh sách những học sinh sẽ đến Thủ Phủ để trao đổi học tập cũng sẽ được xác định. Đây là một sự kiện lớn đối với tám học viện siêu phàm trong thành phố Cương Khung.

Nam Minh Uyên tuyên bố đại diện cho quyền lợi của phái học viện, muốn liên kết tám đại học viện siêu phàm trên chiến xa của mình, vì vậy ông ta tự nhiên rất coi trọng hành trình hôm nay.

Không chỉ là Nam Minh Uyên, các nhà lãnh đạo của tám học viện siêu phàm hôm nay cũng đã đến Học viện Nam Minh.

Trong thành phố Cương Khung cũng có một số gia tộc, tập đoàn tài chính, đều lần lượt đến.

Trong và ngoài học viện Nam Minh, có thể nói là một biển người, vô cùng náo nhiệt.

Cục Công an đã phái một số lượng lớn người để duy trì trật tự của học viện Nam Minh và chịu trách nhiệm về an ninh của học viện Nam Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận