Căn Cứ Số 7

Chương 474: Công ty gen

-Ầm.

Thẩm Thiên Trọng trực tiếp chạy một mạch đến chỗ của lão viện trưởng, cơ thể hắn ta di chuyển rất nhanh, nguyên lực trong người bạo động, cơ thể bay vòng vòng, chiến đao trong tay chém thẳng về phía cơ thể lão viện trưởng.

Chỉ thấy lão viện trưởng chân giẫm lên mặt đất, cơ thể trực tiếp bay lên trên cao, như một tia chớp bắn ra, cánh tay đấm ra, nhưng lại bị năng lượng bao bọc, nắm đấm va chạm với chiến đao.

-Ầm!

Một tiếng nổ lớn, Thẩm Thiên Trọng chỉ cảm thấy một trường sức mạnh không ngừng công kích, cơ thể hắn bay ngược trở lại, ngã lăn trên mặt đất, chân ma sát trên mặt đất.

Sức mạnh thật cuồng bạo, không hổ là lão chiến thần thành phố Cương Khung.

Chỉ nhìn thấy lão chiến thần tiếp tục chạy về phía Hứa Mạt, lao đến chỗ của Linh.

Linh hình như đã phát hiện ra điều gì, ngẩng đầu nhìn một cái thì thấy lão viện trưởng đang vội vàng tới đây, cô nhíu mày, đôi mắt trắng dã, ngay lập tức con quái vật cấp S kia phát ra âm thanh trầm thấp.

-Đó là thầy giáo của Hứa Mạt!

Có người chú ý đến sự thay đổi của con quái vật khổng lồ cấp S, trong không khí truyền đến tiếng nói.

Linh sửng sốt, con quái vật kia không tấn công.

Hình bóng của lão viện trưởng đến gần, Linh ngẩng đầu nhìn trên người con quái vật.

Ông cũng nghe thấy tiếng nói kia, nói vậy thì, cô gái này không phải là kẻ địch?

-Lão viện trưởng, bọn họ là bạn của Hứa Mạt.

Tiếng nói kia lại tiếp tục phát ra:

-Lên người máy.

Hứa Mạt tấn công đến tòa thị chính chính là để đưa người máy đến trước mặt lão viện trưởng.

Bây giờ, lão viện trưởng và người máy đều ở đây rồi.

Lão viện trưởng có chút nghi hoặc, nhìn lướt qua người máy khổng lồ ở bên cạnh

-Hứa Mạt mượn của con đó, người cứ tự nhiên dùng ạ.

Tư Tháp Khắc nói với Hứa Mạt.

-Cám ơn.

Lão viện trưởng gật đầu, dù trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngờ nhưng bây giờ không phải lúc nói những chuyện đó, ông trực tiếp bước vào bên trong người máy.

Rất nhanh, ánh sáng năng lượng trên cơ thể người máy phát sáng, chiến đao trong tay giơ lên.

Nhìn thấy cảnh này, người của quân khu Tây Nam vô cùng phấn khích. 

Lão viện trưởng, vua người máy.

Người máy cấp S, vua của các loại máy móc.

Họ hòa vào làm một.

Linh mặc dù điều khiển quái vật đến nhưng bọn họ và Linh không quen biết, hơn nữa, ngoài Hứa Mạt, cũng không có hứng thú để giúp những người khác.

Bọn họ không nắm rõ được tính cách của cô gái này, nhưng lão viện trưởng thì không như vậy.

Vào lúc người máy khởi động, sắc mặt nhóm Thẩm Hàn cũng thay đổi.

Xong rồi!

Tầng hầm của tòa thị chính, Nam Minh Uyên cũng nhìn thấy hết mọi thứ xảy ra ở bên ngoài, ánh mắt hắn vô cùng u ám, tại sao lại như vậy?

Cô gái kia rốt cuộc là người như thế nào?   

Quái vật cấp S kia là từ đâu đến.

Đạm Đài Minh, sao lại có thể thoát ra ngoài?

-Ầm.

Một tiếng nổ lớn, chiến thần máy móc đen trắng đan xen bay vút lên trời, chiến đao trong tay trực tiếp càn quét.

Một tiếng rắc rắc giòn tan vang lên, một người máy của quân khu phía Nam bị đập tan thành từng mảnh.

Đầu tiên là phải thu dọn chiến trường, giúp đỡ quân khu Tây Nam.

-Bùm bùm bùm…

Người máy như sấm sét xoẹt qua bầu trời, máy bay chiến đấu và người máy cao cấp của đối phương lần lượt bị phá hủy, đầu tiên lão chiến thần tấn công vào lực lượng chủ chốt của đối phương.

Khi những con quái vật bay ngang qua, cũng sẽ bị chiến đao của ông tiêu diệt.

-Toàn bộ hỏa lực tập trung…

Có một máy bay chiến đấu truyền mệnh lệnh, bao vây và tiêu diệt người máy của lão viện trưởng, trước đó Hứa Mạt đã làm tiêu hao nhiều năng lượng của chiến giáp, có lẽ cũng không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Nhưng vừa dứt lời, liền nhìn thấy một tia ánh sáng lao đến chỗ hắn.

-Vèo!

Máy bay chiến đấu lao lên trời, nhưng thấy người máy lại càng nhanh hơn, chiến đao năng lượng khổng lồ chém xuống, bùm bùm…máy bay chiến đấu nổ tung trên bầu trời.

Đúng như những gì Hứa Mạt dự đoán, khi lão viện trưởng điều khiển cỗ người máy cấp S này, thì không có ai xứng làm đối thủ của ông ở thành phố Cương Khung.

Phía xa, bên trong người máy màu vàng, Lý Trạch Long nhìn về bên kia chiến trường.

Anh ta biết rằng, trừ khi là phía gia tộc điều động những người máy cao thủ hàng đầu đến mới có khả năng chống chọi với Đạm Đài Minh, ở đây đã không còn hy vọng gì nữa rồi.

Cấp độ cơ giáp sư như thế này, cho dù là ở thủ phủ cũng rất hiếm thấy.

Lúc này, thiết bị liên lạc rung lên, Lý Trạch Long nhấc máy.

-Từ bỏ thành phố Cương Khung, quay trở lại thủ phủ.

Một giọng nói truyền đến, Lý Trạch Long trầm mặc mất một lát.  

Phía gia tộc, cũng định từ bỏ thành phố Cương Khung rồi.

Xem ra, thành phố Cương Khung không còn hy vọng rồi.

-Được.

Lý Trạch Long nói xong liều rút lui, anh ta đi về phía tòa nhà chính quyền thành phố, Nam Minh Hỏa Vũ mặc áo giáp đang đứng ở đằng kia.

-Cùng tôi đến thủ phủ.

Lý Trạch Long nói với cô

Nam Minh Hỏa Vũ nhìn anh ta, muốn đi rồi sao?

-Bố tôi đâu?

Nam Minh Hỏa Vũ hỏi.

-Ông ấy là thị trưởng thành phố Cương Khung,

Lý Trạch Long đáp, Nam Minh Uyên rõ ràng không thể đi cùng.

Lúc này, thiết bị liên lạc của Nam Minh Hỏa Vũ rung lên, cô nghe điện thoại.

-Đi cùng với cậu ấy.

Trong thiết bị liên lạc là giọng nói của Nam Minh Uyên:

-Dẫn theo cả em trai con, tương lai của các con còn có hy vọng.

Ánh mắt Nam Minh Hỏa Vũ có chút đau khổ, nhìn về phía xa xăm, vậy là thất bại thảm hại rồi sao?

-Không còn thời gian nữa đâu.

Lý Trạch Long tiếp tục nói, Nam Minh Hỏa Vĩ gật đầu sau đó hai người đi lên tầng thượng của tòa nhà cao tầng, trực tiếp lên máy bay.

Thẩm Hàn và Thẩm Thiên Trọng nhìn thấy Lý Trạch Long bỏ đi, bọn họ biết rằng nhà họ Lý đã từ bỏ thành phố Cương Khung rồi.

Ở đây, thất bại rồi.

Tổng bộ Phổ La Mễ Tu Tư, cũng từ bỏ chi nhánh công ty gene ở thành phố Cương Khung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận