Căn Cứ Số 7

Chương 782: Tưởng tượng đẹp đẽ của Y Lệ Sa Bạch

Linh chớp chớp mắt, hình như là cũng có lý.

-Vậy thì tạm thời đừng từ chức.

Linh nói:

-Tôi hỏi qua mẹ rồi, mấy tháng này bên đó phát triển rất thuận lợi, khi nào rảnh bà sẽ sắp xếp cho Tư Tháp Khắc Hào và mấy người bạn của cậu tới hành tinh Lô Tạp Tư.

Hứa Mạt nghe thấy Linh nói vậy có chút cảm động.

Linh vẫn là người đối xử với hắn tốt nhất.

-Chị Diệp cũng sẽ tới đây đúng không?

Hứa Mạt nói, dù La Tư không dám làm càn nhưng người Tháp Nhĩ Đức nham hiểm và đê tiện cần có người trông chừng, Diệp Thanh Diệp chắc chắn là người vô cùng thích hợp, cô sẽ dạy dỗ La Tư đến nơi đến chốn.

Linh nhìn Hứa Mạt:

-Bây giờ cậu đang học tập kiến thức, để tôi bảo mẹ suy nghĩ thêm.

Hứa Mạt:

-.....

Y Lệ Sa Bạch có chút phiền muộn, không ngờ lại gặp Y Trạch và Tạp Đặc ở đây.

Hai người liên tục gợi ý sách cho cô, Y Lệ Sa Bạch tùy ý lật xem, nhưng càng xem thì càng lộ ra vẻ mặt kì quái, trở nên nghiêm túc hơn vài phần, những cuốn sách này không phải là sách về kĩ thuật chiến đấu, phần lớn là tóm tắt về chiến đấu và tu luyện của những người đi trước, bình thường cô đều tổng kết từ trong thực chiến, rất ít khi xem kiến thức lý thuyết.

Dù sao chiến đấu quan trọng nhất là thực chiến, nhưng bây giờ tiếp cận với sách vở, dường như cũng có chút tác dụng.

Xem ra đại học Lô Tạp Tư đúng là ẩn giấu không ít tâm huyết của những người đi trước.

Khi cô tiếp tục đọc sách, Y Lệ Sa Bạch phát hiện một số cuốn không có tác dụng lắm đối với cô, một số sách lại tác dụng, dừng như đã tìm ra một cách tiếp cận khác, có rất nhiều chỗ đáng để học hỏi.

Y Lệ Sa Bạch chuyên tâm đọc sách, bất giác thời gian trôi qua rất nhanh.

Cô gấp một cuốn sách lại, liếc nhìn những cuốn sách dày đặc trên giá sách, Y Trạch và Tạp Đặc vẫn đi theo phía sau.

Cô quay đầu lại nói:

-Đều là kinh nghiệm tu luyện của những người đi trước, không có chỗ nào đặc biệt, phạm vi sử dụng có hạn,tôi cảm thấy nhân viên quản lý thư viện kia là mượn chuyện này để tiếp cận và lừa gạt các cậu.

Tạp Đặc:

-..............

Y Trạch:

-.............

Không có tác dụng mà xem lâu như vậy!

Y Trạch vừa định nói gì đó thì Tạp Đặc lên tiếng:

-Điện hạ nói chí phải, tôi cũng cảm thấy vậy.

-Thật là không biết xấu hổ!.

Y Trạch nghe Tạp Đặc nói xong thì thầm chửi rủa, tên xảo trá nham hiểm không biết xấu hổ này, quả nhiên là biết bán đứng anh em, thật xấu hổ khi ở cạnh hắn.

-Chẳng trách mà dạo không có tiến bộ gì.

Y Trạch cũng nói:

-Vẫn là điện hạ có tầm nhìn xa trông rộng.

Tạp Đặc nhìn về phía Y Trạch, hai người nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.

Đê tiện.

Không biết xấu hổ!

-Nghe nói hắn còn dựa và tâm lý học lừa gạt không ít nữ sinh trong trường, hành vi không đàng hoàng.

Y Lệ Sa Bạch tiếp tục nói.

-Lại có cả chuyện như vậy sao?

Tạp Đặc nói:

-Xem ra là đã nhìn lầm người rồi, trở về phải tuyệt giao với hắn.

-Không biết xấu hổ….

Y Trạch thầm trách mắng:

-Biết người biết mặt mà không biết lòng, cám ơn điện hạ nhắc nhở.

-Đi thôi.

Y Lệ Sa Bạch hài lòng gật đầu, sau đó đi xuống lầu.

Cô nhìn Hứa Mạt và Linh đang ngồi ở kia, chỉ thấy Y Lệ Sa Bạch bước tới.

-uh hứ.

Y Trạch ho khan một tiếng, Hứa Mạt quay đầu lại nhìn Y Lệ Sa Bạch nói:

-Tiểu thư Y Lệ Sa Bạch còn cần gì nữa không?

-Tôi nghe nói cậu dựa vào thân phân là nhân viên quản lý thư viện mà làm càn, thậm chí còn lừa gặp các nữ sinh trong trường, tôi sẽ đề nghị với người phụ trách sa thải cậu.

Y Lệ Sa Bạch nói.

-.........

Hứa Mạt nhìn Y Lệ Sa Bạch.

Hắn chọc giận người phụ nữ này rồi sao?

-Nhưng niệm tình cậu lần đầu phạm lỗi, tôi có thể cho cậu một công việc khác, cậu có muốn nhận không?

Y Lệ Sa Bạch nói.

Mạch não của Hứa Mạt không theo kịp.

-Công việc gì?

Hứa Mạt hỏi.

-Cậu biết tu hành không?

Y Lệ Sa Bạch hỏi.

-Biết sơ sơ.

Hứa Mạt nói.

-Tôi vẫn còn thiếu một chân thị vệ.

Y Lệ Sa Bạch nói.

-Ờm…

Hứa Mạt có chút phiền muộn, Diệp Tạp Lâm Nã, Y Lệ Sa Bạch đều muốn mua hắn về làm tôi tớ như vậy sao?

-Bụp!

Thanh kiếm của Linh đập lên trên bàn.

Lần thứ mấy rồi? Đây là lần thứ mấy rồi!

Cô thật sự tức giận rồi.

-Không được.

Linh nói.

-Tại sao?

Y Lệ Sa Bạch cau mày.

-Hắn là của tôi.

Linh nhìn Y Lệ Sa Bạch, rồi lại nhìn Hứa Mạt và nói thêm:

-Nô bộc.

-Cô biết tôi là ai không?

Y Lệ Sa Bạch không ngờ có người dám rút kiếm ra trước mặt cô.

-Không biết.

Linh đáp.

-Y Lệ Sa Bạch.

Y Lệ Sa Bạch nói.

-Không quen.

Linh nói.

Y Lệ Sa Bạch:

-...........

Y Trạch và Tạp Đặc ở bên cạnh hết hồn hết vía.

Cái này gọi là gì nhỉ?

Không phải nói rõ là mấy xuống sách kia không có tác dụng sao? Sao lại muốn Hứa Mạt làm thị vệ!!

Hứa Mạt cúi đầu nhìn hai người đẹp.

Đáng sợ!

-Cậu muốn đánh nhau à?

Y Lệ Sa Bạch nhìn Linh chằm chằm, cuộc thi dành cho sinh viên mới khoa siêu phàm, cô chỉ thua mỗi một người.

-Cô không đánh được.

Linh nói.

-???

Y Lệ Sa Bạch nhìn Linh, chủ tớ nhà này đều ngạo mạn như vậy sao?

Bây giờ cô đang rất tức giận.

Xung quanh, ánh mắt của rất nhiều người đều đang nhìn về phía này và run sợ.

Hai người đẹp hàng đầu mà lại tranh một tên nô bộc.

Thật hấp dẫn, thật thú vị!



Bên trong thư viện vô cùng yên tĩnh, ánh mắt của nhiều người đều hướng về phía Linh.

Bọn họ không ngờ cô gái có nhan sắc vô cùng xinh đẹp này lại dũng mãnh như vậy, đánh nhau với công chúa Y Lệ Sa Bạch.

Hơn nữa cô ấy còn nói, cậu không được!

Y Trạch và Tạp Đặc ở bên cạnh cũng vô cùng ngạc nhiên, không hổ là tì nữ thân cận của hoàng tộc.

Nhưng bọn họ không biết là sức mạnh của Linh thật sự rất mạnh, dù sao cũng là được Hứa Mạt huấn luyện.

Có lẽ, cô ấy thật sự có sức mạnh để chiến đấu một trận với Y Lệ Sa Bạch.

Không phải là sẽ đánh nhau thật đấy chứ?

Lúc này Linh và Y Lệ Sa Bạch cùng nhìn nhau, có thể nhìn thấy lửa giận trong đôi mắt của hai người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận