Căn Cứ Số 7

Chương 94: Lặng lẽ tu luyện

Sau đó rượu tiếp tục được rót vào, phu nhân Hải Luân một tay chống cằm nhìn người pha chế trước mặt với ánh mắt ái muội nói:

-Quả nhiên là một người pha chế ma thuật, cậu đã làm như thế nào?

-Phu nhân Hải Luân, nếu tôi nói cho bà biết thì khác nào đang tự mình đạp đổ chén cơm.

Người pha chế mỉm cười đáp lại.

Phu nhân Hải Luân cười nhạt, tay phải rút tờ tiền một trăm đồng liên bang ra, ngón tay thon dài kéo cằm bartender lại, nhẹ giọng hỏi:

-Đêm nay có rảnh không?

-Phu nhân Hải Luân, buổi tối sau khi xong việc, tôi còn phải dọn dẹp quán rượu.

Bartender tươi cười đáp.

-Vậy lúc nào rảnh nhớ tìm tôi.

Giọng phu nhân Hải Luân nhẹ nhàng nói, bưng chén rượu nhấp một ngụm rồi nhìn người phục vụ thở ra một hơi, hương thơm thoang thoảng xen lẫn với mùi rượu làm say lòng người.

Nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của người pha chế, phu nhân Hải Luân mỉm cười quay người bước ra khỏi quán rượu.

Bên cạnh bartender có một thiếu niên đang đứng, cậu nhìn chằm chằm cái mông lắc lư kia, hâm mộ nói:

-Anh Mạt, anh không rảnh nhưng em rảnh.

Thiếu niên này chính là Tiểu Thất, người pha rượu dĩ nhiên là Hứa Mạt.

Hứa Mạt không thèm đếm xỉa tới cậu, thằng nhóc này đang tuổi dậy thì.

-Chậc chậc, dáng người này còn nóng bỏng hơn cả chị Điệp, là 'style' mà Thất ca ta thích.

Tiểu Thất cảm khái.

-Phải không?

Một giọng nói từ bên cạnh truyền tới, chỉ thấy Diệp Thanh Điệp cười tủm tỉm đứng ở đó, Tiểu Thất rụt đầu lại, nói:

-Đương nhiên, dáng người của chị Điệp mới là chuẩn nhất, hoàn hảo nhất, anh Mạt thích nhất.

-???

Hứa Mạt liếc Tiểu Thất bên cạnh.

Diệp Thanh Điệp lườm cậu một cái, bước tới kéo Tiểu Thất ra phía sau, Tiểu Thất ngoan ngoãn chuồn đi.

-Muốn chị đây cho cậu nghỉ một đêm không?

Diệp Thanh Điệp cười tủm tỉm nhìn Hứa Mạt nói.

Hứa Mạt lắc đầu.

-Dáng người tốt như vậy, suy nghĩ kĩ chưa?

Diệp Thanh Điệp ái muội cười nói.

-Tôi thích kiểu chị gái.

Hứa Mạt liếc nhìn Diệp Thanh Điệp.

-Chẳng hạn như chị Điệp.

-Vậy sao?

Diệp Thanh Điệp nhìn Hứa Mạt:

-Thế khi nào rảnh?

-Ngay bây giờ!

Hứa Mạt đáp lại.

-Tốt lắm, quần áo vừa mới thay giặt giúp tôi đi.

Diệp Thanh Điệp cười khẽ nói.

-...

Hứa Mặc nói:

-Nhớ ra rồi, tôi còn phải đi chào khách.

-Hừ, đồ đàn ông.

Diệp Thanh Điệp khinh bỉ nói.

Khi hai người đang nói chuyện, một bóng người xinh đẹp từ bên ngoài quán rượu bước vào, cô khẽ cúi đầu đi về phía bàn rượu trong góc.

Diệp Thanh Điệp nhìn sang đó và thì thầm:

-Mỹ nữ trong khu chủ thành này nhiều thật.

Tiểu Thất chạy tới hỏi, nhưng mỹ nữ kia dường như cũng không am hiểu về rượu, để cho Tiểu Thất muốn làm gì thì làm.

Tiểu Thất quay lại nhìn Hứa Mạt, nhún vai:

-Anh Mạt, cô ấy nói là tùy ý, anh tự điều chỉnh đi.

Hứa Mạt nhìn về phía bên kia, trong ánh mắt hiện lên vẻ kỳ lạ, nghĩ thầm thế giới thật sự rất nhỏ.

Nhưng mà, hắn lại không tìm được Ba Tư lão gia và tiểu thư Lăng Dung, không biết cô có nhìn thấy họ không.

Hứa Mặc pha hai ly rượu có độ cồn thấp, Tiểu Thất muốn cầm lấy, Hứa Mặc lại thấp giọng nói:

-Để tôi.

Nói xong, Hứa Mạt rời quầy bar, đi về phía đó.

Tiểu Thất hơi chút kỳ lạ, Diệp Thanh Điệp cũng nhìn qua bên đó, cảm thấy cô gái này dường như có hơi quen mắt, nhưng lại quên mất mình đã từng gặp ở đâu.

Chẳng lẽ Hứa Mạt quen sao?

Cô gái kia giống như là có tâm sự, người lúc nào cũng thất thần, ngay cả khi Hứa Mạt lại gần, cô cũng không hề hay biết.

-Tiểu thư, tôi mời cô một ly được không?

Hứa Mạt nói.

Cô gái không hài lòng ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú.

Khuôn mặt cô lộ ra vẻ vui mừng, còn muốn mở miệng nói chuyện, có điều bất chợt nghĩ tới cái gì đó, tâm tình lại trở nên phiền muộn, nhẹ giọng nói:

-Hứa Mạt, đã lâu không gặp.

-Đã lâu không gặp, tiểu thư Tinh Vân.

Hứa Mạt ngồi đối diện Tinh Vân, đặt một ly rượu trước mặt cô.

Tinh Vân đã thay đổi rất nhiều, một năm trôi qua, cô không còn vẻ kiêu ngạo, cao quý như xưa, thậm chí đã mất đi sự hồn nhiên và trưởng thành hơn rất nhiều.

Một năm này, cô ấy rõ ràng đã trải qua rất nhiều chuyện.

-Hứa Mạt, sao anh lại ở đây?

Tinh Vân trầm giọng dường như đang cố kìm nén cảm xúc, cô thật sự rất vui khi gặp được Hứa Mạt ở đây.

Một năm trước, cuộc sống của cô như rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

Hoàn toàn u ám.

-Sau sự việc đó, tôi đến đây tị nạn.

Hứa Mạt đáp lại, anh không hỏi Tinh Vân.

Bí thư Kim là thư ký của cựu chủ tịch quốc hội, trước khi cựu chủ tịch quốc hội từ chức từng phái người đi giết hắn, nhưng sau khi từ chức thế lực hẳn là cũng bị thanh tẩy, bởi vậy Tinh Vân và những người khác mới có thể bình an vô sự.

Tuy nhiên, mất đi sự che chở của thư ký Kim, số phận hai mẹ con Tinh Vân có thể tưởng tượng được.

-Lăng Dung đâu, cô ấy có ở đây không?

Tinh Vân hỏi, ánh mắt của cô nhìn về phía nơi khác, như thể đang muốn tìm kiếm bóng dáng của Lăng Dung.

-Không có, đã mất liên lạc khi tôi đang chạy trốn, tôi còn muốn hỏi xem cô có gặp tiểu thư Lăng Dung hay không.

Hứa Mạt có chút thất vọng nói.

Sau những sóng gió ấy, hắn lặng lẽ tu luyện trong một thời gian dài.

Sau đó chạy đến khu vực thành phố chính, vừa bận rộn kiếm tiền vừa hỏi thăm tin tức của đám người Lăng Dung, nhưng vẫn bặt vô âm tín.

Quán rượu này cũng đã mở được vài tháng, không ngờ lại gặp Tinh Vân ở đây.

-Đừng lo lắng Hứa Mạt, sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm được thôi.

Nghe được những lời này của hắn, Tinh Vân an ủi, nhưng sau đó cô dường như nhận ra rằng Hứa Mạt đã trưởng thành.

Một năm qua, Hứa Mạt đã cao lớn hơn rất nhiều, cũng trưởng thành hơn nhiều.

-Ừ.

Hứa Mạt gật đầu.

Một khoảnh khắc im lặng.

Suy cho cùng, bọn họ dường như cũng không phải thân quen lắm.

-Hứa Mạt, anh làm việc ở đây sao?

Tinh Vân nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận