Căn Cứ Số 7

Chương 1237: Chị Tịch

Cuộc chiến một năm trước được Hành tinh Bái Luân ca ngợi là trận chiến cứu rỗi. Sau trận chiến ấy, lão viện trưởng Đạm Đài trở lại Học viện Nặc Á để dưỡng lão, ông từ lâu đã không còn hứng thú với danh lợi, trở về nơi chắp cánh ước mơ của mình, giờ đây, ông chỉ muốn an hưởng tuổi già và ngắm nhìn thế hệ trẻ lớn lên.

Lâm Tịch quay đầu liếc nhìn ông lão, ý cười trong đôi mắt đen láy ngày càng rạng rỡ.

Hết thảy mọi thứ đều thật đẹp, giống như một giấc mơ vậy!

-Chị Tịch.

Đúng lúc này, một giọng nói từ đằng xa truyền đến, Lâm Tịch quay đầu nhìn lại thì thấy những khuôn mặt quen thuộc.

Tô Nhu, Bản Trạch Danh, Tôn Tiểu Tiểu, bọn họ đều ở đây.

Ánh mắt Lâm Tịch hoảng hốt, giống như có ảo giác trong giây lát, như thể nhìn thấy một vị thiếu niên anh tuấn và toả sáng như ánh mặt trời đang đứng bên cạnh họ, cũng gọi một tiếng chị Tịch giống như bọn họ.

…………..

Hành tinh Lư Tạp Tư, cung điện hoàng gia.

Lúc này, hai bóng người đang thưởng thức bữa tối, một người là nữ vương Y Lệ Toa Bạch hiện tại của Hành tinh Lư Tạp Tư, người còn lại là Hứa Mạt.

Một năm trở lại đây, sau khi Y Lệ Toa Bạch trở thành nữ vương, khí chất trên người dường như có vài phần thay đổi, khí chất cao quý kia càng lộ rõ hơn, như thể hiện hữu trong từng cử chỉ.

-Hành tinh Lư Tạp Tư còn có thế lực phản đối hay không, có cần dọn dẹp không?

Hứa Mạt mở miệng hỏi.

Y Lệ Toa Bạch lắc đầu.

-Gia tộc bên kia không có ngáng chân cô sao?

Hứa Mạt tiếp tục hỏi.

-Có thể đừng nói đến chuyện công việc không?

Y Lệ Toa Bạch ngẩng đầu nhìn Hứa Mạt, lông mày của Y Lệ Toa Bạch như trăng khuyết, lông mi như thể biết nói, đôi mắt sâu thẳm mà xinh đẹp kia dường như muốn nhìn thấu Hứa Mạt.

Tuy nhiên, cô vẫn không nhìn thấu được gì cả.

-À.

Hứa Mạt gật đầu:

-Y Trạch và Tạp Đặc, cô định chọn ai?

Y Lệ Toa Bạch:

-………

Cô tức giận nhìn Hứa Mạt, tên khốn này có biết tán gẫu hay không hả?

-Tôi phải đi.

Hứa Mạt tiếp tục nói.

Y Lệ Toa Bạch:

-……….

-Cậu muốn đi đâu?

Y Lệ Toa Bạch lo lắng hỏi.

-Không biết.

Hứa Mạt đáp lại:

-Chuyện của Hành tinh Bái Luân đã làm xong rồi, kế tiếp không cần tôi ở lại nữa, tôi muốn đi ra ngoài thăm thú một chút.

-Khi nào trở về?

Y Lệ Toa Bạch hỏi.

Hứa Mạt lắc đầu, hắn không biết, chuyến đi này sẽ đi đến một tinh hệ xa xôi, tới lãnh thổ của đế quốc trước đây.

-Tôi sẽ giữ liên lạc với Hành tinh Bái Luân bất cứ lúc nào, nếu như cô có việc gì thì cũng có thể liên lạc với Hành tinh Bái Luân bên kia, Xi vưu hào vẫn còn đó thì sẽ không bị mất liên lạc.

Hứa Mạt nói.

Ánh mắt Y Lệ Toa Bạch đột nhiên trở nên tối sầm lại, như thể trong nháy mắt mất đi ánh sáng.

Hứa Mạt muốn đi, rời khỏi tinh hệ này.

-Với ai?

Y Lệ Toa Bạch mở miệng hỏi, Hứa Mạt nhìn về phía cô, Y Lệ Toa Bạch ngay lập tức hiểu được, đúng là cô đã biết rõ còn cố hỏi.

Tất nhiên là với bạn gái.

Y Lệ Toa Bạch cúi đầu yên lặng ăn, Hứa Mạt cũng không nói gì, bầu không khí bữa tối có vẻ đặc biệt tĩnh mịch.

Dường như đã qua rất lâu, Hứa Mạt mở miệng nói:

-Tôi phải đi rồi.

Y Lệ Toa Bạch gật đầu, Hứa Mạt đứng dậy, nói:

-Bảo trọng.

Nói xong, hắn nhấc chân bước ra ngoài.

-Tiên sinh.

Y Lệ Toa Bạch đột nhiên đứng dậy gọi một tiếng, Hứa Mạt dừng lại, quay đầu nhìn về phía Y Lệ Toa Bạch, chỉ thấy giờ phút này nữ vương Y Lệ Toa Bạch kiêu ngạo lại không ngừng rơi nước mắt.

-Tiên sinh, tối nay có thể ở lại không?

Y Lệ Toa Bạch dùng đôi mắt đẹp nhìn Hứa Mạt chăm chú, giống như đã lấy hết can đảm.



Một chiếc chiến hạm đen kịt đang di chuyển trong không gian sâu thăm thẳm. Từ xa nhìn lại, tốc độ của chiếc chiến hạm này dường như rất chậm, trong vũ trụ bao la, cho dù nó có nhanh đến đâu cũng sẽ có vẻ không bắt mắt chút nào.

Khoang nghỉ ngơi bên trong chiến hạm, giờ phút này đang phát bản nhạc nhẹ nhàng.

-Mạt ca, du hành giữa các vì sao không giống như trong tưởng tượng lắm, cái này cũng không có gì thú vị cả.

Tiểu Thất hối hận nói, tóc cậu đã dài ra, lâu rồi không có cắt tóc.

Kể từ khi bắt đầu hành trình giữa các vì sao, họ đã nửa năm không thấy bóng người, thậm chí còn không thấy bóng dáng của chiến hạm, chỉ có bầu trời đầy sao vô tận.

Lúc đầu cũng có chút hứng thú, nhưng càng về sau lại càng nhàm chán.

-Không vui sao?

Hứa Mạt ôm vòng eo mảnh khảnh bên cạnh, mở miệng nói với Tiểu Thất, Linh chớp chớp mắt, nhưng cũng quen rồi, cứ mặc cho Hứa Mạt làm càn. Từ khi bước chân lên chiến hạm Xi Vưu hào khởi động hành trình giữa các vì sao, lá gan của người này càng lúc càng lớn, mẹ và Khung sư phụ cũng không có ở đây.

-Mạt ca, làm người đi.

Tiểu Thất liếc nhìn Hứa Mạt đang ôm Linh, buồn bực mắng.

-Tiểu Thất, phải học cách hưởng thụ khoảnh khắc hiện tại.

Hứa Mạt kiên nhẫn nói:

-Cậu xem tôi kìa, mỗi ngày đều rất vui vẻ.

Nói xong, Hứa Mạt ôm Linh lên hai chân mình.

Tiểu Thất cầm ly rượu rời đi, cẩu nam nữ!

-Sao lại đi?

Hứa Mạt lẩm bẩm, liếc nhìn vũ trụ sâu thẳm bên ngoài. Đọc tinh thể ký ức của chiến hạm Xi Vưu hào đã lâu, hắn biết du hành giữa các vì sao là một việc cực kỳ nhàm chán, vũ trụ quá lớn, một hành trình dài đằng đẵng giữa các vì sao cũng đủ khiến tinh thần người ta có vấn đề.

Tuy nhiên, sở dĩ chúng ta mãi mãi không nhìn thấy hành tinh của loài người, đó là bởi vì vị trí của liên minh tinh hệ tương đối xa xôi, đây là chuyện xấu cũng là chuyện tốt. Nếu như không phải ở nơi hẻo lánh, văn minh sẽ không lạc hậu như vậy, nhưng ngược lại, nếu như không phải ở vị trí xa xôi thì cũng sẽ không yên bình như thế.

-Có thoải mái không?

Linh ngồi trên đùi Hứa Mạt nhìn hắn hỏi.

-Thoải mái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận