Căn Cứ Số 7

Chương 229: Sự kiện bạo lực học đường

-Quả nhiên khốn nạn mà, học viện Thế Tước vốn tuyển những tân học viên cơ giáp ưu tú. Cứ như vậy, những học viên ưu tú nhất sau này cũng chỉ ghi danh vào học viện Thế Tước mà thôi.

-Hay là chúng ta từ chối cuộc giao lưu này đi?

Một người yếu ớt nói.

Lập tức nhiều ánh mắt rơi trên người vừa nói, người kia hình như cũng ý thức được mình nói sai nên lúng túng cúi đầu không dám nói gì nữa.

Tám đại học viện Siêu Phàm từ trước đến nay đều có truyền thống giao lưu với nhau, thường mang theo học viên đến tham quan rèn luyện.

Nhưng mà rất ít khi khiến dư luận xôn xao chứ đừng nói đến việc phát sóng trực tiếp cho toàn bộ thành phố.

Nhưng học viện Thế Tước cũng đã thông báo cho truyền thông, bây giờ từ chối giao lưu thì bộ mặt học viện Nặc Á để ở đâu?

Không phải tự thú nhận là bọn họ nhút nhát sao.

-Các ngươi mau nghĩ cách đối phó đi.

Ánh mắt Lâm Thanh Trạch nhìn qua đám người, nhưng ai cũng đều cúi đầu, mới vừa rồi đám người này lòng còn tràn đầy căm phẫn vậy mà giờ đây đều im lặng cả.

Lâm Thanh Trạch thấy cảnh này thì mặt đen lại, mắng:

-Đến lúc đó học viện Thế Tước đánh vào bộ mặt của học viện Nặc Á, cũng chính là tát vào mặt các ngươi, cho dù thua cũng không thể quá thảm, nếu không ta xem về sau các ngươi có thể ngẩng cao đầu trước truyền thông được hay không.

Nhưng vẫn chỉ yên tĩnh.

Cũng không thể trách bọn họ không có cách đối phó, vấn đề còn nằm ở học viên.

Học viên khoa người máy của học viện Thế Tước vốn luôn đứng đầu trong tám đại học viện Siêu Phàm.

Ai cũng là tinh anh, hơn nữa còn có gia thế tốt, từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành cơ giáp sư.

Học viên ưu tú của học viện Thế Tước đều tập trung ở khoa người máy.

Chưa kể đến Lâm Tước, ngay cả khi không có hắn, học viện Nặc Á cũng khó có thể chống lại.

-Lãnh Thu, ngươi có biện pháp gì không?

Lâm Thanh Trạch nhìn về phía một vị nữ giáo sư.

Cô mặc một bộ áo quần màu đen, tóc ngắn, trông rất lạnh lùng.

-Không có.

Lãnh Thu đáp lại.

-Ngươi nghĩ nên ứng phó như thế nào?

Lâm Thanh Trạch tiếp tục hỏi.

-Tới đâu thì tới.

Lãnh Thu đáp lại.

Lâm Thanh Trạch nhìn cô chằm chằm.

Nhưng cô lại không thèm để ý, nhìn hắn nói:

-Lâm viện trưởng, tân học viên năm nay chỉ có một chiếc Luy Nặc*, mặc dù vẫn được, nhưng so sánh với Lâm Tước lại chênh lệch vô cùng lớn, huống chi học viện Thế Tước trừ Lâm Tước ra còn có một học viên đạt điểm A+ trong bài kiểm tra cơ giáp, ngoại trừ mặc kệ thì chúng ta còn có thể làm gì nữa?

*Luy Nặc (Renault): xe hơi đến từ Pháp.

-Nhưng lần này phát sóng trực tiếp cho toàn thành phố.

Lâm Thanh Trạch vỗ bàn nói.

-Lâm viện trưởng, ngài vỗ bàn cũng vô dụng thôi, chẳng lẽ tôi lại đi?

Lãnh Thu vẫn như cũ lạnh lùng đáp lại.

-Hay là ngài đưa tới một học viên có thiên phú và kiểm tra đánh giá cấp S đi, tôi sẽ huấn luyện cho?

Lâm Tước, kiểm tra đánh giá cơ giáp đạt cấp S.

Đánh như thế nào?

Cô cũng bó tay.

Lâm Thanh Trạch không có cách nào gây khó dễ cho Lãnh Thu được. Học viên thiên phú cấp S ngược lại có một người, nhưng trước kia hắn từng là thợ săn, cũng không biết gì về cơ giáp cả.

-Đến lúc đó khoa người máy của các ngươi sẽ phụ trách.

Lâm Thanh Trạch chỉ vào Lãnh Thu ra lệnh.

Hắn ném việc này ra khỏi người mình.

Dù sao Lãnh Thu cũng là giáo sư của khoa người máy, cô có chạy cũng không thoát.

-Ba…

Lãnh Thu trực tiếp vỗ bàn đứng dậy rời đi.

Lâm Thanh Trạch ngạc nhiên nhìn bóng lưng của cô.

Các giáo sư khác đều cúi đầu không nói, một khi Lãnh Thu tức giận thì sẽ không chừa mặt mũi cho ai cả.

Dùng lời cô từng nói.

Cùng lắm thì từ chức!

Hầu hết người chơi được cơ giáp đều không thiếu tiền.

Không thiếu tiền cho nên kiêu ngạo.

Huống chi, Lãnh Thu còn là học trò cuối cùng của lão hiệu trưởng.

Hứa Mạt đi trong học viện, nghe rất nhiều người cùng thảo luận về một sự kiện.

Học viện Thế Tước muốn tới học viện Nặc Á tiến hành “giao lưu Học thuật”.

Người tên Lâm Tước này có vẻ rất lợi hại, có thiên phú về cơ giáp, đánh giá kiểm tra cũng đạt cấp S. Hứa Mạt nghĩ thầm, học viện Siêu Phàm có nhiều cao thủ, một giáo sư đã về hưu còn khiến hắn không có sức đánh trả, xem ra hắn cần phải cố gắng học tập hơn.

Kiểm tra và đánh giá cơ giáp cấp S, điều khiển được cơ giáp hẳn là rất mạnh.

Không biết mình có thể đạt đến cấp bậc nào.

Hắn đang chuẩn bị đi tới khoa người máy.

Hôm nay có một chương trình học thực chiến cơ giáp, vừa vặn có thể đi xem trình độ của học viên học viện Nặc Á như thế nào.

Hơn nữa, hắn vẫn chưa tiếp xúc với với thế hệ cơ giáp thứ ba.

Không biết có khác gì so với điều khiển động tác bắt giữ của cơ giáp đời thứ nhất không.

Trần Thu Tuyết cũng đang đi trên đường đến học viện, tóc dài tung bay phất phới, mặc trên người bộ đồng phục học viện, thật là tăng thêm phong cảnh mĩ lệ cho học viện, không ít ánh mắt nhìn về cô.

Trần Thu Tuyết yên lặng đi tới, không để ý ánh mắt xung quanh.

Phía trước, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Nghĩ đến lần trước bị bơ trong phòng học, trong lòng Trần Thu Tuyết có chút buồn bực, ôm sách, lưng thẳng tắp mà đi, không nhìn đến Hứa Mạt.

Hai người chỉ một lát nữa là đi thoáng qua nhau, lúc này sách trong tay Trần Thu Tuyết rơi xuống đất, cô cúi đầu liếc nhìn.

Hứa Mạt không hề khom lưng nhặt sách mà trực tiếp đi ngang qua cô.

Trần Thu Tuyết sửng sốt một chút, sau đó ngồi xổm người xuống nhặt sách lên, quay đầu liếc mắt nhìn bóng lưng Hứa Mạt.

Nhan sắc của mình có gì bất ổn sao?

Hay là hắn không biết mình là ai?

Trần Thu Tuyết có phần hoài nghi chính mình.

Nhưng Hứa Mạt quả thật không nhìn thấy Trần Thu Tuyết, bởi vì hắn đang chú ý một người khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận