Căn Cứ Số 7

Chương 954: Buổi tiệc sinh nhật

Hứa Mạt cảm thấy lành lạnh ngay sống lưng.

Có vẻ nguy hiểm nha!

Nam Tương Y tuy là đang đọc sách, nhưng trong lòng thì không được bình tĩnh như vậy, thỉnh thoảng cô lại nhìn lén về phía Hứa Mạt. Mặc dù không nghe được bọn hắn đang nói cái gì, thế nhưng, Nam Tương Y dựa vào năng lực quan sát của mình từ trước tới nay phán đoán, cô hình như đã phát hiẹn một bí mật cực kỳ lớn.

Hứa Mạt hôm đó không ở thư viện, hắn xin nghỉ, nhưng không rời khỏi trường học. Sau khi chuyện này kết thúc, hắn liền trở lại ngay.

Đàn chị Linh lợi hại như vậy, sao lại phải yêu đương với Hứa Mạt?

Không phải nói Hứa Mạt chỉ là người hầu sao?

Thêm vào đó, lúc trước Hứa Mạt không hề để Ni La có lực phản kháng. Sau khi Ni La tìm Hứa Mạt gây chuyện, Y Trạch và Tạp Đặc đều tới làm lớn chuyện nên mới dẫn tới việc Ni La bị đám đông đánh đập.

Tập đoàn năng lượng Lam Tinh, Y Trạch, Tạp Đặc, Tát Lôi và Diệp Tạp Lâm Na đều là cổ đông. Bọn họ đều quen biết Hứa Mạt.

Quan trọng nhất là hôm đó, cô vẫn luôn quan sát hai người Y Trạch và Tạp Đặc. Lúc bọn họ nhìn thấy Y Lệ Toa Bạch và thị vệ rời đi, tâm tình có vẻ như hơi mất mác. Sau đó hai người lại đến thẳng thư viện, tìm được Hứa Mạt.

Cái này...

Có thể có khả năng như thế không!!

Nghĩ đến chuyện này, trái tim Nam Tương Y nhảy vọt lên.

-Bạn học Nam Tương Y, cậu nhìn tôi làm gì thế?

Hứa Mạt thấy Nam Tương Y cứ nhìn mình rồi ngẩn người, rất kỳ lạ nên không thể không hỏi.

-À...

Nam Tương Y còn đang thất thần, nghe được Hứa Mạt hỏi liền lập tức cúi đầu, trong lòng vẫn không bình tĩnh nổi, phải làm sao để kiểm chứng đây?

Hứa Mạt thấy ánh mắt hốt hoảng của Nam Tương Y, nghĩ thầm không lẽ cô ấy cũng coi trọng mình sao?

Nhan sắc đỉnh quá thật phiền phức!



Đại học Lư Tạp Tư vẫn đang tìm kiếm thị vệ của công chúa.

Khoa Siêu phàm, phòng tu luyện.

Một cuộc chiến đang bùng nổ, chỉ có điều đó là trận đấu một chiều, một người mặc áo giáp màu đen kịt đang bị đè đánh.

-Ầm.

Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể của Tát Nhĩ bị đẩy lùi. Hắn tháo mũ giáp xuống, mở miệng nói:

-Ngươi càng ngày càng mạnh rồi đó. Nếu như không phải cố ý nhường, sợ là ngay cả tư cách được đánh nhau với ngươi ta cũng chẳng có, đúng không?

Trong giọng nói của Tát Nhĩ không có sự tôn trọng như ngày thường, đôi mắt dường như ánh lên vài phần lạnh lùng.

-So với trước kia thì đã tiến bộ rất lớn rồi.

Hứa Mạt mở miệng nói:

-Thế nào, bất mãn với tôi hả?

-Sao ngươi biết?

Tát Nhĩ hỏi.

-Hoàng tử vương quốc Tát Tư vốn thẳng tính, cũng không am hiểu cách che giấu cảm xúc, bất mãn của ngươi đã viết hẳn lên mặt rồi.

Hứa Mạt giải thích:

-Làm bạn bè thì cậu rất thích hợp, nhưng muốn làm người thừa kế tương lai của vương quốc Tát Tư, cậu cần phải thay đổi.

-Sao đó, ngươi đang dạy dỗ ta đó hả?

Tát Nhĩ trầm giọng bực bội. Nếu là lúc trước, hắn sẽ yên lặng lắng nghe, cố gắng tu luyện, Hứa Mạt cũng kiên trì dạy hắn, vậy nên lời của Hứa Mạt cũng không có cái gì, nhưng hôm nay, hắn lại có vẻ hơi khác thường.

-Là một tên người A Nặc Tư, nước mất nhà tan, vẫn luôn phải chạy trốn đủ chỗ, né tránh nguy hiểm, sống nhờ ở hành tinh nhỏ yếu, không có chỗ dựa vào, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Bỗng nhiên Hứa Mạt mở miệng nói. Giọng của hắn nghe có vẻ rất nghiêm túc, hình như muốn nói về quá khứ của chính mình.

-Ở trong hoàn cảnh như thế nên tính cách của tôi rất kỳ quái, không thể nào tin tưởng tuyệt đối với người khác được, thậm chí còn cần phải cảnh giác từng phút từng giây, học tập, phát triển chính mình.

Tát Nhĩ im lặng nghe.

-Tôi mỗi ngày đều đọc sách ở thư viện, cười nói vui vẻ với mọi người, cứ như là đang dạo chơi khắp nơi, nhưng lúc nào tôi cũng đều đọc sách. Sách của thư viện tôi đã đọc hết hơn một nửa, chính vì vậy mới có thể biết được vị trí của từng cuốn như vậy.

Hứa Mạt tiếp tục giải thích:

-Ngoài chuyện đó ra, tôi còn phải điên cuồng nâng cao bản thân. Ban ngày đọc sách học tập, ban đêm một mình tu luyện. Thời gian ngủ mỗi ngày đều rất ít. Mặt khác, tôi còn phải làm rất nhiều việc mà mình không muốn làm, duy trì mối quan hệ xã giao, cùng người khác tiếp xúc kết thân, không được đắc tội bất cứ ai, phải bảo vệ mối quan hệ tốt đẹp với tất cả mọi người.

-Tôi cần cố gắng tạo ra của cải, phát triển chính mình để trở nên lớn mạnh, rồi chờ đợi cơ, cơ mà có thể đứng ở phía sau.

Tát Nhĩ an tĩnh nghe, có hơi xúc động, theo những gì hắn biết thì lời Hứa Mạt nói đều là thật.

Xem ra phía sau sự mạnh mẽ đó không chỉ là thiên phú, mà còn là mồ hôi. Hắn so với trong suy nghĩ của tất cả mọi người còn cố gắng hơn nhiều.

Đây là sự chân thật của hắn sao, hoàng tộc A Nặc Tư diệt vong.

-Tát Nhĩ, tôi còn có một vài thân phận nữa.

Hứa Mạt tiếp tục kể. Mặc dù Tát Nhĩ đã đoán được, nhưng vẫn cứ hỏi:

-Thân phận gì?

Hứa Mạt định chủ động nói thật cho hắn biết sao?

-Người sáng lập của tập đoàn khoa học kỹ thuật năng lượng Lam Tinh, thợ săn của sân thi đấu Cơ Giới Chi Thần, thị vệ của Y Lệ Toa Bạch.

Hứa Mạt đáp.

Tát Nhĩ ngẩn cả người, nhìn Hứa Mạt.

-Sau khi vào được đại học Lư Tạp Tư, tôi đã đi làm quen với người của Ngân hàng Tinh Tế và Công hội Du hành vũ trụ, Y Trạch cùng Tạp Đặc, sau đó thì làm thân với Tát Lôi của hành tinh Áo Đinh Sơn, tận dụng tài nguyên chỉnh hợp, tôi liền thành lập tập đoàn khoa học kỹ thuật năng lượng Lam Tinh, để La Tư đứng trên sân khấu, còn mình thì ngồi sau màn.

Hứa Mạt tiếp lời:

-Bởi vì tập đoàn khoa học kỹ thuật năng lượng Lam Tinh cần lớn mạnh, tôi cần phải có một người đại diện phát ngôn, cuối cùng đã chọn Y Lệ Toa Bạch, cô ấy có thể giúp tránh được nhiều phiền phức. Tôi cần phải biến Y Lệ Toa Bạch thành nữ thần của toàn dân, như thế mới có thể khiến tập đoàn khoa học kỹ thuật năng lượng Lam Tinh phát triển được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận