Căn Cứ Số 7

Chương 912: Không nghĩ quá nhiều

-Lư Khắc, Tiểu Ốc Nhĩ khá hơn chút nào chưa?

Sở trưởng Sở Nghiên cứu hỏi.

-Mạng sống thì đã được cứu, nhưng những thứ đã mất đi thì vĩnh viễn không về được nữa.

Lư Khắc mở miệng trả lời.

-Xảy ra chuyện như thế tôi rất xin lỗi, trường học cũng cảm thấy thật đáng tiếc. Cậu cẩn trọng công tác ở đại học Lư Tạp Tư hơn 20 năm nay, là nhân tài không thể thiếu của trường học, cậu phải biết là trường rất coi trọng cậu.

Sở trưởng Sở Nghiên cứu tiếp tục nói:

-Tiểu Ốc Nhĩ và cậu giống nhau, hắn cũng là thiên tài, tương lai sẽ tiếp nhận sự nghiệp của cha, kế thừa tài hoa của cậu, và trở thành trụ cột của trường. Mặc dù lần bị thương này đã gây ra tổn thương với Tiểu Ốc Nhĩ, nhưng trong tương lai, chúng ta sẽ cung cấp cho hắn những vật liệu máy móc tân tiến nhất, hoàn toàn phù hợp với có thể hắn, sẽ không ảnh hưởng đến bất kỳ hoạt động nào của hắn. Mai này, Tiểu Ốc Nhĩ cũng sẽ có tương lai sáng lạn.

Lư Khắc không nói gì, dường như ông đã cảm nhận được cái gì đó.

-Lư Khắc, tuổi của tôi đã không còn trẻ nữa, cậu so với tôi ít tuổi hơn không ít. Với tài năng của cậu thì Sở Nghiên cứu sớm muộn sẽ là của cậu.

Ông ta vỗ vỗ bả vai Lư Khắc, nói:

-Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, chúng ta phải cùng nhau nhìn về phía trước. Cậu biết lần nghiên cứu này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, đầu vào của chúng ta phải yêu cầu vật lực rất lớn, hiện tại đang là thời khắc mấu chốt, không thể có vấn đề xuất hiện được.

-Vậy nên, chuyện này chỉ có thể cho qua thôi sao?

Gương mặt Lư Khắc bình tĩnh. Trên thực tế, ông đã sớm đoán được kết quả, chỉ là vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng.

-Vương quốc Ba La Mã cậu cũng biết rồi. Bọn hắn vẫn còn tư tưởng man rợ và vô cùng mạnh bạo. Nếu như Ni La xảy ra chuyện gì, đừng nói là nghiên cứu, hoàng tộc Ba La Mã thậm chí sẽ tuyệt giao với hành tinh Lư Tạp Tư, rồi tiến hành phát động quân sự.

Sở trưởng Sở Nghiên cứu mở miệng khuyên giải:

-Tất nhiên, chúng ta sẽ đưa ra lời cảnh báo nghiêm túc với Ni La, cũng sẽ yêu cầu hắn đứng ra xin lỗi.

Lư Khắc đã biết, xem ra chuyện này đã xác định được kết cục, không thể thay đổi được.

Phía sau Ni La còn có cả vương quốc Ba La Mã chống lưng, Ốc Nhĩ thì có cái gì chứ? Chỉ có mỗi một người cha am hiểu chút kỹ thuật như hắn.

Vậy nên, kết quả rất rõ ràng, Ốc Nhĩ thiếu chút nữa bị giết, lại chỉ đổi lại bằng một lời xin lỗi của Ni La, thêm vào một lời cảnh cáo nhuq có như không. Chuyện đến mức này, ai xem lời cảnh cáo đó là cái gì?

-Tôi còn lựa chọn nào nữa sao?

Lư Khắc nhìn ông ta mở miệng đáp.

Đối phương cũng đang nhìn hắn, hai bên bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu, đã không còn lựa chọn.

Nhân viên kỹ thuật đứng trước quyền lực vẫn là một thứ không đáng để nhắc tới.

Lợi ích bày ra trước mắt thì nền văn minh cũng phải nhượng bộ.

-Đã biết.

Lư Khắc trả lời, sau đó quay người rời khỏi phòng làm việc.

Vài ngày sau, trường học công bố kết quả điều tra sự kiện lần này. Ni La và Ốc Nhĩ bởi vì phát sinh mâu thuẫn nên sau đó Ốc Nhĩ đã chủ động khiêu chiến với Ni La. Trong quá trình chiến đấu của hai bên, Ni La đã lỡ tay làm bị thương Ốc Nhĩ.

Trường học sẽ xử lý Ni La bằng hình thức cảnh cáo, đồng thời cũng giao trách nhiệm cho hắn đến xin lỗi Ốc Nhĩ.

Sinh viên của đại học Lư Tạp Tư có không ít người cực kỳ bất mãn với cách xử lý chuyện này, đó mà là lỡ tay sao? Đó là cố ý đó.

Một vụ việc nguy hiểm như vậy mà lại biến thành Ốc Nhĩ chủ động khiêu chiến Ni La rồi bị hắn lỡ tay làm bị thương.

Rất nhiều sinh viên bày tỏ sự thất vọng với phương án xử lý của đại học Lư Tạp Rư, thậm chí đến chuyện đuổi Ni La cũng không làm, nhưng rất nhanh sự việc đã bị đè xuống.

Thời gian sẽ đưa mọi thứ vào quên lãng, chẳng mấy chốc chuyện này sẽ trở thành quá khứ.

Quả nhiên, năm tháng dần trôi, người bàn tán chuyện này càng ngày càng ít, cuối cùng tất cả chìm vào quên lãng.

Ốc Nhĩ khỏi bệnh xuất viện, so với người bình thường không hề có chút khác biệt gì. Ốc Nhĩ vẫn mang vẻ tươi cười như cũ, nhưng vết thương trong lòng chỉ có mình hắn biết. Hắn đã phải chịu sự bất công, trường học không hề đưa ra hình phạt thích đáng với Ni La.

Nhưng mà, hắn chỉ là một sinh viên thiên tài mười tám tuổi, chẳng thay đổi được cái gì.

Thư viện.

Hứa Mạt đã biết được sự trừng phạt của trường. Đối với việc này hắn tất nhiên cũng rất tức giận, nhưng là một tên nhân viên quản lý sách báo nhỏ bé, hắn không có cách nào khống chế được cách trường học xử phạt Ni La.

Cơ mà, với tính cách của Ni La, hẳn sẽ còn đi gây sự.

Không vội.

Lúc này trong thư viện bỗng xôn xao, không ít người đang nhìn về một chỗ. Ốc Nhĩ đi tới, cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, hắn thấy mặt mình nóng lên. Mặc dù hắn biết những ánh mắt kia mang theo sự đồng tình và thương hại, nhưng hắn không cần những thứ đó.

-Ốc Nhĩ.

Lúc này, Hứa Mạt nhìn về phía bên đó, nở nụ cười với hắn. Không giống với những người khác, đôi mắt của Hứa Mạt vô cùng sạch sẽ, không hề pha tạp chút cảm xúc nào.

Điều này khiến Ốc Nhĩ đặc biệt cảm động. Dù chỉ cùng Hứa Mạt gặp nhau hai lần, thế nhưng, cảm giác của Ốc Nhĩ với hắn vô cùng thân thiết.

-Anh Hứa Mạt.

Ốc Nhĩ cười gọi.

-Khá hơn chưa?

Hứa Mạt tùy ý hỏi.

-Ừ. Không có gì đáng ngại.

Ốc Nhĩ cử động phần thân phía dưới.

-Vậy thì tốt rồi, cậu đến tìm tôi là vì chuyện mời cơm hôm trước đó à?

Hứa Mạt trêu ghẹo nói.

Ốc Nhĩ gãi đầu một cái, bị đoán trúng rồi.

Hắn xấu hổ cười. Lúc trước nghe nói anh Hứa Mạt rất giỏi tâm lý học, xem là quả đúng là thế.

-Chọn thời gian đi, tôi nhờ Linh liên hệ với Nam Tương Y.

Hứa Mạt nói. Hắn và Linh đều có phương thức liên lạc với Nam Tương Y, nhờ Linh liên hệ sẽ tốt hơn một chút, Linh cũng sẽ không nghĩ quá nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận