Căn Cứ Số 7

Chương 60: Chờ tiếng súng của chị Điệp

-Được. Bạch Vi mỉm cười gật đầu.

-Cảm ơn chị Bạch Vi.

Lăng Dung nói:

-Vậy ta đi chuẩn bị bữa sáng.

Hứa Mạt nghe cuộc nói chuyện của hai người thì trên mặt cũng nở nụ cười, từ trước đến giờ Yêu nhi chưa bao giờ được đối xử như vậy, nào có người thương con bé.

Ngồi trước quầy cửa hàng bách hóa, Hứa Mạt nhìn ra bên ngoài.

-Hứa Mạt, tiểu thư Lăng Dung thật tốt bụng.

Bạch Vi nói với Hứa Mạt bên cạnh, cô cho rằng hắn có thể hiểu được cô, dù sao hai người cũng đồng bệnh tương liên.

Ở cửa hàng bách hóa, cô có thể cảm nhận được sự ấm áp, tiểu thư Lăng Dung chưa từng đối xử với cô như người hầu.

-Ừ. Hứa Mạt chăm chú gật đầu nhẹ, bởi vì sự tồn tại của Lăng Dung mà cửa hàng bách hóa này dường như không hợp với thế giới ngoài kia.

-Vậy sau này ngươi phải đối xử tốt với tiểu thư Lăng Dung một chút. Ánh mắt Bạch Vi nhìn về phía Hứa Mạt mang theo vài phần ý cười thâm ý.

-Đương nhiên rồi, ta sẽ bảo vệ tiểu thư Lăng Dung thật tốt. Hứa Mạt trả lời, Bạch Vi thấy hắn nhìn ra ngoài, cũng không biết có nghe hiểu ý của cô hay không.

Sau khi ăn sáng xong, người đi trên đường cũng dần nhiều hơn, cửa hàng bách hóa cũng lần lượt có người đến.

Trong lúc rảnh rỗi thì ba người Hứa Mạt đều ngồi trước quầy hàng, Yêu nhi cũng ở đó.

Lúc này, trên đường phố xuất hiện một bóng hình cực kỳ dễ thấy, đi về phía bọn họ.

-Thật xinh đẹp. Bạch Vi nhìn thấy người phụ nữ đang đi tới thì nhỏ giọng nói, không chỉ đàn ông, phụ nữ cũng thích ngắm nhìn người con gái xinh đẹp.

Người phụ nữ đi về phía bọn cô cao 1m75, mặc một bộ đồ bó da sát người, trên chân là đôi giày da đế thấp, tất cả tôn lên dáng người cô vô cùng tinh tế, đôi chân thon dài kia đủ để cho các cô gái hâm mộ.

Không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà tư thế còn hiên ngang, trên thân tràn đầy khí chất. Lúc cô ấy đi đến trước mặt, Bạch Vi có chút khẩn trương, nói:

-Chào tiểu thư, cô cần gì?

Diệp Thanh Điệp nhìn Bạch Vi và Lăng Dung một chút rồi nhìn Hứa Mạt.

Tên nhóc này tuổi không lớn lắm nhưng ngược lại là rất biết cách hưởng thụ!

Cuộc sống tạm bợ nhưng rất thoải mái.

-Chị thật đẹp nha. Yêu nhi ngồi trên người Hứa Mạt nhìn Diệp Thanh Điệp mà thốt thành lời, miệng nhỏ đặc biệt nhu thuận.

-Thật sao?

Diệp Thanh Điệp nở nụ cười xán lạn, nhìn Yêu nhi nói:

-Ngươi tên là gì?

-Ta tên Yêu nhi. Cô bé đáp.

-Yêu nhi.

Diệp Thanh Điệp véo véo khuôn mặt của Yêu nhi, sau đó nhìn Hứa Mạt nói:

-Không giới thiệu một chút à?

-Đây là tiểu thư Lăng Dung, đây là chị Bạch Vi. Hứa Mạt giới thiệu.

Sau đó nhìn về phía hai người chỉ vào Diệp Thanh Điệp:

-Đây là chị Điệp.

-Diệp Thanh Điệp. Chị thấy Diệp Thanh Điệp gật đầu với hai người nọ, Lăng Dung và Bạch Vi hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, có chút ngây người.

Chị gái xinh đẹp này đến tìm Hứa Mạt.

Diệp Thanh Điệp thấy phản ứng của hai người, cười nói với Hứa Mạt:

-Đi không?

-Ừ. Hứa Mạt khẽ gật đầu, giao Yêu nhi cho Lăng Dung, nói:

-Tiểu thư Lăng Dung, ta ra ngoài.

-Được. Lăng Dung nhẹ gật đầu.

Hứa Mạt đi ra ngoài, Diệp Thanh Điệp cũng quay người rời đi.

Lăng Dung và Bạch Vi nhìn bóng lưng của hai người, có chút ngẩn người.

-Những ngày này Hứa Mạt ra ngoài hằng ngày, hóa ra là…

Bạch Vi nhỏ giọng nói.

Nói rồi cô lại ngậm miệng lại, cảm giác có hơi kỳ lạ. Mặc dù Diệp Thanh Điệp rất xinh đẹp, nhưng dù sao thì cô ấy cũng trông lớn hơn Hứa Mạt không ít.

-Cô ấy thật đẹp. Lăng Dung khẽ cười nói, nhưng mà nụ cười dường như có chút chua xót.

-Diễm phúc không tệ đâu, em trai Hứa Mạt. Diệp Thanh Điệp cười nhìn Hứa Mạt nói.

Hứa Mạt mặc kệ cô.

-Có phải ngươi không thích kiểu chị gái không? Diệp Thanh Điệp cười mập mờ, bất kể là Lăng Dung hay Bạch Vi, đều là chị gái.

Hứa Mạt tiếp tục không nhìn.

Hai người đi đến một con đường khác ở trên, tập trung với đám Tái Tư, Tiểu Thất và Phương Trạch cũng ở đây, công thêm Diệp Thanh Điệp và Hứa Mạt thì có tất cả năm người, trên lưng bọn họ đều đeo một cái bọc, hiển nhiên là chuẩn bị trang phục chiến đấu, lần này có chuẩn bị mà đến, sự chuẩn bị cũng đầy đủ hơn nhiều.

Lần trước đến nhà thờ là để điều tra manh mối ở đó, lâm thời nảy lòng tham.

-Người đeo mặt nạ bạc đâu? Hứa Mạt hỏi.

Người đeo mặt nạ bạc trước đó giúp bọn họ chặn Rắn Hổ Mang ở chợ đen, thực lực của hắn hẳn là rất mạnh, một người đã có thể đối kháng trực diện với Rắn Hổ Mang.

-Hắn đang chờ. Tiểu Thất lên tiếng nói.

-Đi thôi.

Đoàn người cùng khởi hành.



Hai bên khu phố Strand không có nhà cao tầng, đều là nhà hai ba tầng, đường ở giữa rất rộng, điều kiện của người sống ở đường này không tệ, là khu nhà giàu ở khu vực này.

Hai bên đường phần lớn là cửa hàng, phảng phất làn gió có mùi máy móc.

Người trên đường qua lại không ngớt, cũng có xe cộ lui tới.

Hứa Mạt và Tái Tư đang ở trong một căn phòng trên tầng ở đường đi bên cạnh, mở cửa sổ nhìn ra khu phố bên ngoài, bọn họ dùng đồng liên bang thuê phòng một ngày, Tiểu Thất và Phương Trạch ở căn đối diện, Diệp Thanh Điệp thì tìm cái khá cao, có chút xa so với bọn hắn.

Tái Tư đang mở bao đồ đựng trang bị, nói với Hứa Mạt:

-Hứa Mạt, chị Điệp bảo ta mang cho ngươi thanh kiếm nguyên lực và giáp chiến đấu, nhưng mà giáp chiến đấu khá đơn sơ, là loại cơ bản nhất, chúng ta không thể có được trang bị cao cấp hơn.

Hứa Mạt đi lên trước, mặc giáp chiến đấu vào, không quá phù hợp, dù sao cũng là giáp chiến đấu loại cơ bản, nhưng mà vẫn có thể chống đạn.

Ngoài ra, hắn còn có thanh kiếm, súng và ám khí lá bài tú lơ khơ kim loại, có thể nói trang bị đã tương đối đầy đủ.

-Khi nào Rắn Hổ Mang đến? Hứa Mạt hỏi.

-Không biết, chờ tiếng súng của chị Điệp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận