Căn Cứ Số 7

Chương 1317: Phi kiếm

Tát Da mạnh mẽ như thế nhưng lại chỉ xếp vị trí thứ mười một.

Năng lượng lại nổ tung, ánh sáng năng lượng cuồng bạo tàn sát bừa bãi trên không trung, đao của Hứa Mạt lại một lần nữa ngăn trở kiếm của Tát Da. Tuy rằng nhìn có vẻ vội vàng nhưng mỗi lần hắn giơ đao lên đều giống như ngàn cân treo sợi tóc.

Tát Da cau mày, thế công không ngừng, hết kiếm này đến kiếm khác, trong chiến trường, kiếm quang cuồng bạo, tung hoành ngang dọc, bao phủ một khu vực, tạo thành một cơn lốc xoáy kinh khủng.

Tuy nhiên, Tát Da vẫn không hạ được Hứa Mạt, hắn vẫn đang ngăn cản, như thể cho dù rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì Hứa Mạt vẫn có thể ngăn chặn kiếm của Tát Da vào thời khắc mấu chốt.

Điều này khiến nhiều người cảm thấy kỳ lạ, họ có thể thấy thanh kiếm của Tát Da mạnh đến mức nào. Nó không chỉ mạnh mà còn nhanh.

Nhưng mà, hết lần này tới lần khác không hạ được Hứa Mạt.

Ngay cả Tát Da cũng cau mày, lúc tấn công mang theo sự cáu kỉnh, tại sao đánh lâu như vậy rồi mà vẫn chưa xong?

Lại một luồng kiếm quang bắn ra, cực kỳ hoa lệ, cùng lúc đó, Hứa Mạt chém vào không trung, năng lượng hội tụ đến cực điểm, một nhát chém này, kiếm quang bộc phát ra, va chạm với kiếm của Tát Da.

-Ầm…

Tiếng nổ dữ dội phát ra, hai bóng người đồng thời lui về phía sau, sau đó treo lơ lửng trên bầu trời.

Một màn này khiến cho khoảng không phía dưới an tĩnh lại, Hứa Mạt, vậy mà còn có thể phản kích?

Tát Da đã đột phá Thiên La sát trận của Hứa Mạt, nhưng mà đao của Hứa Mạt chưa chắc đã yếu hơn Thiên La sát trận.

Hai người họ dường như chẳng thể làm gì được đối phương.

Hứa Mạt lại thật sự có thực lực đánh một trận với Tát Da.

Cao Hồng lúc này vô cùng căng thẳng.

Hoắc Luân Tư trưởng lão cùng với La Tác sắc mặt u ám.

Rõ ràng, đây không phải là hình ảnh mà họ muốn nhìn thấy.

Sau một lát im lặng, Tát Da nhìn Hứa Mạt, nụ cười đùa bỡn kia dường như càng thú vị hơn, nói:

-Tạm được, chẳng trách ngươi dám tới đây.

Cái này có vẻ thú vị hơn rồi.

Tuy Hứa Mạt ngăn trở một vòng công kích này của hắn nhưng Tát Da chưa bao giờ nghi ngờ chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về ai.

-Tạm được?

Hứa Mạt nhìn về phía Tát Da, nở một nụ cười, mở miệng nói:

-Nhưng mà, ngươi có vẻ không được lắm.

-Hửm?

Tát Da nhướng mày.

-Chuẩn bị xong rồi.

Hứa Mạt dứt lời, từng trận lôi quang lóng lánh giống như sấm sét từ trên trời giáng xuống, cả người hắn tắm rửa ở trong đó, giống như lôi thần.

Đao lên, gió nổi lên.

Thanh kiếm gào thét trong không trung và tám mươi mốt thanh phi kiếm bay lơ lửng trên không trước đó lại trỗi dậy, hóa Thiên La sát trận, giết hướng Tát Da.

Tát Da nhìn lướt qua, hào quang trên người vẫn như cũ, ong ong… Thân thể hắn lần thứ hai lao về phía trước, giống hệt như trước, lúc này ánh mắt không còn mang theo vui đùa phù phiếm, mà là càng thêm vài phần uy nghiêm và lạnh lùng.

Thân thể Hứa Mạt cũng giật giật, hắn nhắm mắt lại nhưng xung quanh hết thảy lại vô cùng rõ ràng, in sâu vào trong đầu hắn, mỗi một thanh phi kiếm đều ở nơi đó, niệm lực khống chế một cách chính xác.

-Xuy xuy…

Tát Da lần thứ hai xông vào trong sát trận nhưng lúc này đây Hứa Mạt không có chờ đối phương lao ra mà là chặn lại trước khi hắn lao ra sát trận, đao chém ra ngoài.

-Rầm!

Một đao bá đạo và kiếm va chạm, đem Tát Da ngăn trở về trong Thiên La sát trận, thanh kiếm sắc bén gào thét, bóp nghẹt lớp vỏ phòng thủ, khiến các vết nứt xuất hiện.

Tát Da sắc mặt khẽ biến, Hứa Mạt lại một đao đánh tới, nhắm mắt đâm thẳng ra ngoài. Tát Da nhìn về phía trước, lại thấy Hứa Mạt đột nhiên mở mắt ra.

Giờ khắc này, trong đầu Tát Da xuất hiện một đao, bên ngoài cũng một đao, điều này làm cho hắn không phân biệt được đao nào là thật, đao nào là giả.

Trong đầu hắn truyền đến một trận đau nhói, đao của Hứa Mạt đã đến, rơi vào vòng phòng ngự của hắn, lớp phòng hộ vốn đã thủng lỗ chỗ nay vỡ tan tành.

Khoảnh khắc tiếp theo, Thiên La sát trận cắn nuốt mà tới, vờn quanh thân thể Tát Da, phát ra âm thanh xuy xuy bén nhọn. Tích tắc sau, áo của Tát Da bị xé rách, trên người xuất hiện vết máu.

Nếu Hứa Mạt muốn, thì giờ phút này hắn đã hồn xiêu phách lạc.

Phi kiếm bay ngược trở lại, thần bí bao vây lấy thân thể Hứa Mạt, sấm sét vẫn còn.

Hứa Mạt lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm phía trước, Tát Da trên mặt không còn mang theo nụ cười nữa mà là tái nhợt, cúi đầu liếc nhìn thân thể của mình, cả người đều là máu tươi. Vừa rồi, hắn suýt chút nữa chầu Diêm Vương.

Cảnh tượng này khiến cho vô số ánh mắt như đóng băng ở đó, tất cả đều nhìn chằm chằm vào chiến trường trên bầu trời, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Tát Da, người đứng thứ mười một trong bảng xếp hạng, đã bị đánh bại.

Siêu phàm giả bị Cung điện Đế Tư tước đoạt danh ngạch hạ gục tất cả những người trong Cung điện Đế Tư đã tham gia vào vòng tuyển chọn Áo Thần Điện, bao gồm cả Tát Da.

-Nếu Linh và ta tham gia vào trận chiến, thứ hạng của ngươi trong cuộc tuyển chọn Áo Thần Điện lần này sẽ không phải là mười một mà là thứ mười ba.

Hứa Mạt nhìn về phía Tát Da mở miệng nói:

-Ngươi lấy cái gì tước đoạt danh ngạch của chúng ta?

Xứng sao?



Không phải mười một, mà là mười ba.

Ý tứ của Hứa Mạt là không chỉ có hắn có thể đánh bại Tát Da mà Linh cũng làm được.

Vì vậy, nếu hắn và Linh tham gia vào cuộc tuyển chọn Áo Thần Điện, Tát Da sẽ lui về phía sau hai vị trí.

Nếu trước đây mọi người đều nghi ngờ Hứa Mạt thì bây giờ hắn đã chứng minh bằng sức chiến đấu lợi hại của mình, ít nhất thì Tát Da đã bị một thế lực mạnh đánh bại, thậm chí có một chút chênh lệch. Hứa Mạt có thể giết chết Tát Da, không phải là thắng trong gang tấc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận