Căn Cứ Số 7

Chương 306: Ám sát ngay trong học viện Nam Minh

Thông qua lời nói của lão viện trưởng, Hứa Mạt hiểu được hoàn cảnh của hành tinh Bái Luân rõ ràng hơn một ít.

Tuy rằng hiện giờ hành tinh Bái Luân không có chiến tranh xâm lược trực tiếp, nhưng trên thực tế, vẫn đang không ngừng bị xâm lược ngầm.

-Cho nên nếu có một ngày cậu gặp phải cám dỗ, đến lúc phải lựa chọn, cậu sẽ chọn như thế nào?

Ông cụ buông bát đũa trong tay, ngẳng đầu nhìn về phía Hứa mạt, ánh mắt đột nhiên trở nên rất sắc sảo.

Xem ra đối với ông cụ, có một vài thứ còn quan trọng hơn cả thiên phú.

Hứa Mạt nhìn lão viện trưởng.

Đối với hành tinh Bái Luân, hắn cũng không có lòng trung thành cực độ như vậy, dù sao hắn cũng không phải người bản địa, không phải là người từ nhỏ đã lớn lên ở đây.

Tất cả tư tưởng của con người đều là kết quả của hoàn cảnh mà thôi.

Hiện giờ bắt hắn trả lời vấn đề này, hắn không thể đưa ra đáp án.

-Tôi không biết.

Hứa Mạt trả lời.

Ông cụ sửng sốt một chút, cười nói:

-Rất thật thà.

-Nhưng mà ta cũng đã tự mình trải qua, nếu cậu một mực thề thốt thì sẽ lộ ra thói đạo đức giả.

Ông cụ tiếp tục nói:

-Lão già kia đã từng nói điều này với cậu chưa?

Hứa Mạt lắc đầu.

-Thế mà ông ấy còn lo lắng ta cướp đi học trò của mình. Coi như ta thay lão ấy lên lớp một buổi đi.

Ông cụ nói:

-Ăn cơm đi.

Hứa Mạt gật đầu, yên lặng ngồi ăn.

Lão viện trưởng cũng không nói thêm điều gì, ông ăn rất sạch sẽ, không chừa lại đồ ăn thừa.

Hứa Mạt cũng ăn xong rồi.

-Ăn xong rồi thì trở về đi, ở chung với mấy người già như bọn ta không thú vị đâu, vẫn là ở học viện vui hơn. Nhiều cô gái vây quanh như vậy, cứ từ từ mà hưởng thụ cuộc sống ở học viện, trải qua rồi sẽ không có lần thứ hai đâu.

Ở cái thời đại như thế này, người thường càng dễ dàng có được sự vui vẻ, bọn họ chỉ cần sự vui vẻ đời thường là được.

Nhưng Hứa Mạt nhất định không phải là người bình thường.

Dù là cấp S hay SS, chỉ cần hắn rời khỏi học viện, mặc kệ là đi về hướng nào hay đi trên con đường nào, đều sẽ phải trải qua rất nhiều chuyện.

Khi đó sẽ có một lực lượng thôi thúc hắn, dù hắn muốn hay không muốn thì đều không có lựa chọn.

Hứa Mạt đứng dậy, nói:

-Cảm ơn lão viện trưởng.

Hứa Mạt xoay người rời đi.

Hắn đi rồi, trong viện có một người trung niên đi tới, là cha của Nam Minh Hỏa Vũ, Nam Minh Uyên.

Trong tay ông có cầm một bức ảnh, là ảnh vừa mới chụp được, ảnh chụp Hứa Mạt ăn cơm với cùng ông cụ.

-Tung ra ngoài đi.

Lão viện trưởng nhìn thoáng qua, mở miệng nói. Ông tự nhiên sẽ hiểu được dụng ý khi Đạm Đài để Hứa Mạt đi tới đây. Ông cụ muốn đưa cho Hứa Mạt thêm một cái bùa hộ mệnh.

Lão già kia chẳng nói gì với Hứa Mạt mà đã vì Hứa Mạt mà trải đường đi rồi.

Lão già ấy sống đến tầng này tuổi vẫn không có con nối dõi của chính mình, vẫn đi tìm kiếm truyền nhân, nhưng đối với thiên phú bình thường thì lại chướng mắt.

Hiện giờ, Hứa Mạt xuất hiện, ngay lúc tuổi già tìm được truyền nhân, tự nhiên người đó sẽ trở thành bảo bối, xem ra là ông ấy coi đây là đang bồi dưỡng con cháu.

Hôm nay Hứa Mạt tới đây, ông cụ nói có hơi nhiều. Mỗi một người cấp S đều có thể là tương lai của nhân loại, có một số việc nhất định phải biết. Hơn nữa, sớm hay muộn cũng đều phải đưa ra lựa chọn.



Khi Hứa Mạt rời khỏi nhà lớn Nam Minh lại khiến cho trong học viện Nam Minh có động tĩnh không nhỏ.

Rất nhiều người đều tò mò không biết Hứa Mạt có gặp được Nam Minh Hỏa Vũ hay không, có thân thiết giống như lời đồn hay không? Nếu thật sự gặp nhau rồi thì có thuận lợi hay không?

Có một người tính toán ra thời gian Hứa Mạt đi vào nhà lớn Nam Minh rồi đi ra đại khái khoảng hơn một giờ đồng hồ.

Hắn đã làm gì trong một tiếng đồng hồ này?

Tất cả những chuyện này người khác đều mê man không rõ.

-Thân thiết xong rồi á?

Hứa Mạt vừa đi vừa gửi tin nhắn nhờ sư tỷ Lãnh Thu tới đón hắn, liền nghe được học viên nữ của học viện cười hỏi.

-........

Hứa Mạn cảm thấy cạn lời.

Đây mà là thân thiết á?

Tin tức mà lão viện trưởng Nam Minh thả ra, sợ là việc này sửa không sạch.

Hứa Mạt tiếp tục đi về phía trước, chỉ thấy ở phía trước không xa có một người đang yên lặng đứng ở đó, chặn hắn ở trên con đường phía trước.

Học viện Nam Minh có rất nhiều học viên, người đang đứng trên đường đó kỳ thật cũng không rõ ràng nhưng Hứa Mạt lại ẩn ẩn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp.

-Học trưởng Tiêu ạ.

Không ít người bình thường trong học viện đều nhìn về phía đó, che mất bóng dáng người trước mặt, hiển nhiên là danh tiếng của đối phương không nhỏ, rất nhiều người đều nhận ra hắn.

Tiêu Lập, học viên năm tư của học viện Nam Minh, sắp tốt nghiệp.

Học viên ở tầm tuổi này có rất nhiều người đều không muốn ở lại học viện.

Tiêu Lập ở học viện Nam Minh cũng là một nhân vật làm mưa làm gió. Cấp bậc nguyên lực của hắn đã là B+, là một trong những người rất mạnh.

Một nhân vật như vậy mà lại đi về phía Hứa Mạt? Hình như là không nên như thế mới đúng.

Hơn nữa, cũng chưa từng nghe thấy Tiêu Lập có ý nghĩ gì với Nam Minh Hỏa Vũ.

Hay là, thầm mến nhỉ?

Ngay tại lúc mọi người đều đang tò mò, Tiêu Lập nâng mí mắt, nhìn Hứa Mạt.

Hứa Mạt nhìn thấy ánh mắt của đối phương, cảm giác lực của hắn vô cùng mạnh, phóng đến trên người Tiêu Lập, hắn cảm thấy được một cỗ hơi thở không giống bình thường.

Ánh mắt của đối phương vô cùng phức tạp, như là đang do dự, giãy dụa, còn có chút không cam lòng.

-Không đúng.

Hứa Mạt ý thức được có điều không đúng, cảm giác lực của hắn phóng thích. Ngay lập tức, Hứa Mạt cảm thấy trên người có một trận rét lạnh.

Trên người Tiêu Lập có giấu một con dao sắc.

Hắn không động đậy. Tiêu Lập nhìn chằm chằm hắn, thực lực của đối phương rất mạnh, lúc này lại rối loạn như là muốn tìm cái chết.

Lúc này, cả người Hứa Mạt lại tiến vào trạng thái tuyệt đối bình tĩnh, cảm giác lực phóng đến mức cao nhất, điều động toàn bộ năng lượng trên người.

Hắn gặp nguy hiểm ở học viện Nam Minh là chuyện hắn không ngờ tới cũng không ai nghĩ tới. Nếu không Lãnh Thu đã đi vào cùng hắn rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận