Căn Cứ Số 7

Chương 74: Chiếc hộp

-Những người kia thật sự là chấp pháp đội sao?

Lăng Dung giống như đang tự nói với chính mình, hai mắt đỏ hoe.

Ông chủ Ba Tư không nói nên lời.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay đã tác động quá mạnh đến Lăng Dung, mặc dù cô biết thế giới này rất tàn khốc, nhưng cô vẫn không nghĩ rằng nó sẽ giống như địa ngục.

Các 'nhân vật lớn' có thực sự coi họ là con người?

-Bang, bang…

Người dân trong ngõ và nhà dân hai bên cũng nổ súng vào đội chấp pháp.

Rõ ràng, cuộc nổi dậy đã không dừng lại với sự đàn áp.

Tiếng súng càng lúc càng gần, đội trấn áp đến đây, sau đó bắt đầu chia nhau ra hành động.

Hứa Mạt cảm nhận mọi thứ bên dưới, thế giới ngầm không phải là một thế giới, mà giống như một nhà tù khổng lồ, những người trong thế giới ngầm bị giam cầm ở đây và bị kiểm soát chặt chẽ.

Không có gì ngạc nhiên khi họ muốn hạn chế công nghệ.

-Ngươi còn cho rằng mình có thể thay đổi cái gì sao?

Ông chủ Ba Tư hỏi Hứa Mạt.

Có thể thay đổi điều gì không?

Hứa Mạt đang tự hỏi mình.

Chú Phương và Tái Tư đã phải trả giá bằng mạng sống vì điều này, họ đều có niềm tin vững chắc và mơ ước có thể làm được điều gì đó cho thế giới, và cuối cùng đã phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Nhưng mà thực sự có thể thay đổi điều gì sao?

Sức mạnh tuyệt đối dường như không có ý nghĩa gì.

-Nhiệt huyết, chẳng qua là công cụ trong tay người khác, ngu xuẩn.

Ông chủ Ba Tư bình tĩnh nói, dường như nhìn thấu thiên hạ.

Hứa Mạt yên lặng lắng nghe, những gì ông chủ Ba Tư nói quả thực có lý.

Ngu xuẩn sao?

Nhiều người trong số họ đến từ tận cùng của thế giới ngầm, họ đã trải qua sự bất công của thế giới và nhìn thấy bóng tối, họ muốn chống lại thế giới này và làm cho thế giới này trong sạch hơn một chút, mặc dù cuối cùng họ đã bị lợi dụng.

Những điều đó là ngu xuẩn sao?

Không phản kháng,cam chịu nô dịch, bị đối xử như nô lệ.

Nhìn thấy những đứa trẻ trong những thùng chứa đó, hắn không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với Yêu nhi nếu con bé bị bắt đi.

Nếu đó là Lăng Dung thì sao?

Hồi đó những đứa trẻ trong nhà thờ cũng bị bắt làm thí nghiệm gen đúng không?

Những bậc cha mẹ mất con, khi biết sự thật sẽ đau buồn biết bao.

Chỉ sợ giết chết bọn họ cũng sẽ không khó chịu như vậy, phải không?

Đó đều là những con người đang sống, là sinh mệnh nhỏ bé.

Làm sao hắn có thể làm để bản thân mình để chấp nhận tất cả những điều này?

Hứa Mạt nhìn Ba Tư, nhẹ nhàng hỏi:

-Lúc ông chủ Ba Tư còn trẻ, khi đó ông có nhiệt huyết không?

Ông chủ Ba Tư liếc nhìn Hứa Mạt.

Nhiệt huyết sao?

Ông gần như quên mất cảm giác đó.

-Ông nói đúng, bọn họ cái gì cũng không thay đổi được, bọn họ cuối cùng sẽ đi vào lịch sử cát bụi, có lẽ sẽ không có gợn sóng, cũng sẽ không có người nhớ tới bọn họ.

Hứa Mạt nhìn mặt đất chất đầy thi thể

-Nhưng, bọn họ đã từng tồn tại.

Nếu tất cả mọi người đều im lặng và chịu nô dịch, không có khả năng phản kháng, họ không khác gì thú vật.

Vì vậy, ý nghĩa của cuộc sống là gì.

Ông chủ Ba Tư nhìn Hứa Mạt, mỉm cười và lắc đầu.

Thằng nhóc này, nói cũng có lý.

Nhưng mà, như vậy thì có thể làm gì đây?

-Đại đội trấn áp bạo động ngày mai sẽ tới, hơn nữa có thể còn mạnh hơn, chỉ sợ khu vực này không an toàn, sáng sớm ngày mai chúng ta rời đi.

Ba Tư nói với Hứa Mạt.

-Cứ như vậy rời đi sao?

Hứa Mạt có chút không cam lòng.

Bí thư Kim, Tần Trọng, Diệp Thanh Điệp và những người khác, chuyện gì sẽ xảy ra?

-Ông chủ Ba Tư, chờ ta một chút.

Hứa Mạt xoay người đi xuống lầu, không lâu sau, hắn cầm một cái gói trở lại, mở ra, bên trong là một xấp thật dày tiền liên bang, là Diệp Thanh Điệp đưa cho hắn.

-Tôi nghe nói rằng đủ tiền liên bang có thể dẫn đến thế giới bên trên, có đúng không?

Hứa Mạt hỏi ông chủ Ba Tư.

-Giả.

Ông chủ Ba Tư lắc đầu:

-Trừ phi ngươi là người đến từ thế giới bên trên, nếu không, ngươi không thể ra ngoài.

-Cho nên, đây cũng là một âm mưu.

Hứa Mạt dường như đã không còn cảm thấy kinh ngạc.

-Ông chủ Ba Tư, nếu ông muốn di chuyển, sẽ cần đến tiền tệ liên bang, ông có thể mang theo những thứ này.

Hứa Mạt nói với ông chủ Ba Tư.

Ba Tư nheo mắt nhìn Hứa Mạt.

-Hứa Mạt

Lăng Dung cũng đi tới, nhìn Hứa Mạt, ý của hắn là gì?

-Yêu nhi có lẽ sẽ an toàn khi đi với ông chủ Ba Tư.

Hứa Mạt cười nói, ông chủ Ba Tư mạnh hơn hắn ta rất nhiều.

-Anh, Yêu nhi không muốn…

Yêu nhi ngoan ngoãn ở bên cạnh dường như hiểu được, khóc rống lên nhào tới Hứa Mạt.

Hứa Mạt ôm con bé, Yêu nhi nức nở:

-Em không muốn rời xa anh trai, Yêu nhi muốn ở bên anh mọi lúc.

Hứa Mạt khóe mắt có chút ẩm ướt, mấy ngày nay ở chung, hắn cũng cùng Yêu nhi có rất nhiều cảm tình với nhau.

-Ngoan, Yêu nhi, anh sẽ đến tìm Yêu nhi.

Hứa Mạt hôn nhẹ lên trán Yêu nhi.

-Hứa Mạt, ta không cho phép ngươi ở lại.

Lăng Dung cũng khóc nói.

-Lăng Dung, yên tâm đi, ta rất sợ chết.

Hứa Mạt cười nói với Lăng Dung.

Là một người đã chết một lần, hắn ta rất trân trọng cuộc sống của mình, và sẽ không chết như chú Phương.

-Ngươi muốn làm gì?

Ông chủ Ba Tư hỏi Hứa Mạt.

-Ta cũng không biết có thể làm cái gì, ít nhất phải xem kết cục.

Hứa Mạt trả lời:

-Ta sẽ cẩn thận, ông chủ Ba Tư muốn dọn đến nơi nào, chuyện này qua đi ta sẽ tìm mọi người.

-Đi chủ thành.

Ba Tư đáp

-Chờ ta.

Nói xong, ông cũng đi xuống lầu. Không lâu sau, ông chủ Ba Tư mang đến một chiếc hộp kim loại, Hứa Mạt đã nhìn thấy nó trước đây nhưng giác quan của hắn không thể nhìn thấu nó, hắn không biết bên trong có gì.

Chiếc hộp có mã số, ông chủ Ba Tư mở ra rồi đẩy chiếc hộp về phía Hứa Mạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận