Căn Cứ Số 7

Chương 193: Dịch tiến hóa gen cấp thấp

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Tại sao đang yên đang lành đột nhiên xảy ra tai nạn?

Đừng nói bọn họ, ngay cả Lâm Giản cũng không thể lý giải được.

Cô thậm chí còn không biết làm thế nào mà mình đã thoát khỏi kiếp nạn này.

Vừa rồi khi cô sắp đâm vào, thì hai chiếc xe lại đồng thời rẽ phải, cô thậm chí còn không nhớ rõ có phải là mình đánh vô lăng trong lúc nguy cấp hay không.

Nhưng còn có thể là ai ngoài cô ấy?

Có lẽ là phản xạ có điều kiện dưới sự kích thích mãnh liệt.

Hứa Mạt đã thông báo trước cho Lâm Tịch.

Lái xe trở lại trang viên, bác sĩ đã đợi sẵn ở đây, giúp Lâm Giản băng bó vết thương.

Sau khi hỏi Hứa Mạt cụ thể đã xảy ra chuyện gì, Lâm Tịch vẫn luôn lạnh mặt.

Mức độ nghiêm trọng của tình hình vượt xa sức tưởng tượng của cô, không ngờ có người muốn mưu sát Lâm Giản.

Mặc dù Lâm Giản là người ngu ngốc rơi vào bẫy.

Trong trường hợp này, cô thậm chí không thể gọi cảnh sát.

Nếu báo cảnh sát, Lâm Giản sẽ bị kết tội lái xe khi say rượu và đua xe trái phép.

Luật pháp của thành phố Cương Khung rất nghiêm khắc, việc lái xe trong tình trạng say rượu và đua xe cũng khiến Lâm Giản lãnh đủ.

Chưa kể, vụ tai nạn còn khiến một người tử vong.

Xét theo kết quả, họ không được coi là nạn nhân.

Cha của Lâm Tịch cũng quay trở về.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, ông đương nhiên phải trở về.

Lâm Viễn chưa tới năm mươi tuổi, nhìn qua vẫn có vẻ đầy sức sống.

Hứa Mạt từng gặp ông vài lần, rất nghiêm túc.

Lâm Giản rất sợ ông.

-Xảy ra chuyện gì?

Lâm Viễn cũng đã hỏi một lần chuyện xảy ra, ông nhìn về phía Lâm Giản đã băng bó xong hỏi:

-Có người nào?

Cũng đâu đó luẩn quẩn bên trong vòng tròn của những cậu ấm cô chiêu đời thứ hai.

Hơn nữa, còn có con cháu của đối thủ cạnh tranh.

Tất cả đều nhắm vào ông.

Gần đây, công ty bị vướng vào tiêu cực, có người muốn đối phó với ông.

Ở đây một lần nữa lại ra tay với Lâm Giản, là muốn ông bị bao vây tứ phía.

Đương nhiên, điều làm cho ông lo lắng hơn cả chính là.

Có một số người lẽ ra không nên tham gia vào vụ việc này.

Họ chắc hẳn không được hưởng lợi gì.

Điều này có nghĩa là rất có thể sẽ có những nhân vật cấp cao hơn muốn đối phó với ông.

Ông bị để mắt tới.

-Cha.

Lâm Tịch cũng lo lắng.

Cô đương nhiên cảm giác được, việc này không hề đơn giản.

Không chỉ để đối phó với Lâm Giản.

-Dẫn con bé lên nghỉ ngơi đi.

Lâm Viễn nhìn Lâm Giản mở miệng nói:

-Trong khoảng thời gian này đàng hoàng một chút, không được phép đi ra ngoài.

-Dạ!

Lâm Giản cúi đầu, hiển nhiên cũng biết mình phạm sai lầm.

Lâm Tịch đưa cô ấy trở về phòng rồi quay lại, hỏi Hứa Mạt:

-Làm thế nào mà Lâm Giản thoát khỏi được tai nạn, chỉ dựa vào may mắn?

Sau khi nghe mô tả của hai người, cô cảm thấy hơi kỳ lạ.

-Có thể là trùng hợp, đối phương muốn tránh đi, nhưng phạm vi lớn hơn một chút.

Hứa Mạt đáp lại.

Lâm Tịch gật đầu, không nói thêm gì:

-Vất vả rồi.

-Hẳn là vậy.

Hứa Mạt đáp lại, hắn thấy Lâm Tịch có tâm sự bèn nói:

-Tôi về trước.

-Đi đi.

Lâm Tịch gật đầu, Hứa Mạt rời khỏi đây.

Ngày hôm sau, có người của cục an ninh đến điều tra.

Chẳng qua hiện giờ Lâm Giản đã tỉnh rượu, hơn nữa cô không có bất kỳ va chạm nào với xe của đối phương, vả lại Lâm Viễn đã khơi thông quan hệ, cho nên chỉ hỏi cho có lệ.

Về phần đối đầu sau lưng này, Hứa Mạt cũng không rõ ràng lắm, hắn cũng không có hứng thú.

Nhưng nhìn Lâm Viễn vẫn luôn bận rộn, hắn biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, chạng vạng tối, trang viên Lâm gia đã bắt đầu chuẩn bị, ai nấy đều bận rộn.

Giữa bãi cỏ có một cái bàn dài, hiển nhiên là có khách tới.

Tinh Vân và Diệp Thanh Điệp cũng bận rộn theo, bọn họ đang giúp đỡ.

Nhưng đối với chuyện này, Lâm Tịch vẫn luôn rầu rĩ.

Cha bắt đầu tìm người giúp đỡ.

Hơn nữa, còn là người mà cô không muốn gặp.

Tập đoàn Minh thị, thành phố Cương Khung.

Bên ngoài trang viên, vài chiếc ô tô đậu ở cổng.

Đoàn người xuống xe, bước vào trong trang viên.

Lâm Viễn đích thân ra nghênh đón.

Minh Huy, con trai cả của tập đoàn Minh thị, sau khi tốt nghiệp học viện thì vào làm, dần dần tiếp quản tập đoàn Minh thị.

Lâm Viễn có thể xem như trưởng bối của Minh Huy, nhưng vẫn nể mặt như trước.

Phải cầu cạnh người.

Lâm Tịch đi lên phía trước, chỉ thấy ánh mắt Minh Huy nhìn về phía cô, trong mắt lộ ra một nụ cười rạng rỡ, mở miệng nói:

-Lâm Tịch, đã lâu không gặp.

Cả hai tốt nghiệp cùng một học viện.

Minh Huy là đàn anh của Lâm Tịch.

-Lâu rồi không gặp.

Lâm Tịch mỉm cười đáp lại.

-Anh Minh Huy.

Lâm Giản đi theo phía sau Lâm Tịch, cười gọi.

Cô ấy rất có cảm tình với Minh Huy.

Một thiên tài tốt nghiệp học viện siêu phàm, sau khi bước chân vào đã nhanh chóng tiếp quản tập đoàn dựa vào năng lực xuất sắc của mình, trở thành người phát ngôn của tập đoàn Minh thị.

So với Minh Huy, em trai Minh Vũ chính là một tay ăn chơi trác táng.

-Tiểu Giản ngày càng xinh đẹp.

Minh Huy mỉm cười đáp lại.

Lâm Giản ngoan ngoãn cười.

-Lâm Giản, nghe nói cô lái xe gây tai nạn hả?

Minh Vũ phía sau Minh Huy dường như hết chuyện để hỏi, Lâm Giản trừng mắt nhìn hắn, không để ý tới.

Minh Vũ cũng không thèm quan tâm.

-Chúng ta ngồi xuống trò chuyện đi, Minh Huy, cháu và Tiểu Tịch cũng đã lâu không gặp, có thể ngồi lại hàn huyên một chút.

Lâm Viễn mở miệng đề nghị.

-Bác trai, mời bác đi trước.

Minh Huy lễ phép nói, đoàn người đi về phía bữa tiệc trên bãi cỏ.

Bọn Hứa Mạt ngồi bên này nhìn.

-Có chiến sĩ gen.

Hứa Mạt tinh ý phát hiện trong số những người đi theo tập đoàn Minh thị, có không ít chiến sĩ gen.

Họ dường như đóng vai trò là vệ sĩ.

Quả nhiên đúng như Tần Phu nói, thông thường, chỉ có người tầng lớp thấp nhất mới sử dụng dịch tiến hóa gen cấp thấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận