Căn Cứ Số 7

Chương 195: Thân phận

Chỉ thấy người cải tạo gen có cánh tay cường tráng kia đấm về phía hắn với một sức mạnh kinh người.

Hứa Mạt vươn tay, trực tiếp giữ chặt nắm đấm của đối phương.

Một người khác bay lên đá ra một cước, chỉ thấy thân hình Hứa Mạt tránh đi, khiến cho đối phương đảo qua bên cạnh mình, cánh tay của hắn từ trên cao lướt qua thân thể đối phương, chuẩn xác ghìm chặt đầu gã, đập mạnh xuống đất.

-Bịch!

Một tiếng động lớn, gáy người nọ bị hung hăng đập trên mặt đất, máu tươi chảy ra.

Người bị Hứa Mạt giữ chặt tay kia tiến lên phía trước, nhưng lại bị Hứa Mạt thu lại một tay bắt được.

Hai tay dùng sức giãy dụa, gã kêu la thảm thiết.

Hứa Mạt rút tay phải về, bước chân đi về phía trước một bước, đặt lòng bàn tay lên mặt đối phương, đẩy ngã gã.

-Bịch!

Lại một tiếng vang lớn, đối phương cũng bị đè trên mặt đất, đầu đập xuống đất, máu chảy ròng ròng, lập tức ngất xỉu.

Hứa Mạt giỏi nhất là dùng bạo lực khống chế bạo lực.

Sắc mặt Minh Vũ trở nên vô cùng khó coi, hắn không ngờ người hầu của Lâm gia lại ngông cuồng như vậy, hơn nữa thực lực rất mạnh, trực tiếp đánh gục hai gã chiến sĩ gen.

Lúc hai người ngã xuống đất chảy máu, Lâm Giản cũng run rẩy trong lòng.

Khoảng thời gian trước đó ở cùng một chỗ, Hứa Mạt vẫn luôn không để ý nhiều tới cô.

Cũng không thấy bộc lộ tính khí gì.

Chỉ là sau vụ tai nạn xe đêm qua, cô mới nhận ra tính tình của Hứa Mạt hình như không được tốt lắm.

Mà lúc này, cô cảm nhận được sự thù địch từ trên người Hứa Mạt.

Cô thực sự hơi sợ hắn.

Sao hắn dám liều lĩnh như vậy?

Hứa Mạc từng bước đi về phía Minh Vũ, chỉ thấy thân thể Minh Vũ đang lui lại đằng sau.

Lại có hai chiến sĩ gen tiến lên, Minh Vũ hét:

-Bắt hắn.

Bản thân hắn thì xoay người đi về phía bãi cỏ.

Một người hầu dám kiêu ngạo như vậy, để Lâm Viễn trừng trị hắn đi.

Đứng ở trước mặt Hứa Mạt, gã cũng cảm thấy hơi sợ hãi, ánh mắt của hắn giống như người bước ra từ cõi âm.

Cực kỳ đáng sợ.

Thay đổi quá lớn.

Hắn không chịu được thiệt thòi trước mắt này.

Hai người cải tạo gen xông lên phía trước, mặc dù trên người mang theo vũ khí.

Nhưng đây dù sao cũng là trong trang viên Lâm gia, bọn họ còn chưa làm càn đến mức này.

-Ầm, ầm…

Lại là hai tiếng vang lên, hai người chỉ trong nháy mắt ngã xuống.

Hứa Mạt tiếp tục đuổi theo Minh Vũ.

Minh Vũ nghe được tiếng động phía sau bước chân không tự chủ được tăng nhanh, chạy về phía bãi cỏ.

Tên khốn kiếp này thật sự dám xuống tay với hắn.

Sắc mặt Lâm Giản liên tục thay đổi, sau đó cô cũng đứng dậy đuổi theo.

Mọi thứ dường như đang đi sai hướng, vượt quá dự liệu của cô.

Cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ ảnh hưởng đến bữa tiệc.

Nếu vẫn náo loạn, cô sợ không thể kết thúc được.

Trong bữa tiệc, rất nhiều người cũng nghe thấy động tĩnh ở đây, đều nhìn về phía này.

Sau đó bọn họ nhìn thấy Minh Vũ hình như đang chạy lại đây.

Phía sau, một bóng người đang đuổi theo Minh Vũ.

-Đây là…

Mấy người trong bữa tiệc đều sửng sốt một chút.

Đã xảy ra chuyện gì thế?

Cậu ấm nhà khách quý bị người làm công của chủ nhà đuổi đánh?

Loại chuyện này, bất kể là ở đâu thì đều rất hiếm gặp.

Minh Huy nhìn về phía đó, lông mày cau lại, nhưng hắn vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Hắn đương nhiên hiểu rõ Minh Vũ là cái dạng gì, nhất định lại gây chuyện.

Tuy nhiên, dù nó có gây rắc rối như thế nào thì đó cũng là em trai của hắn.

Chắc hẳn Lâm Viễn có thể xử lý tốt chuyện này, phải không?

Lâm Tịch cũng cau mày.

Hứa Mạt không giống như người bốc đồng, hắn đuổi theo Minh Vũ không tha làm cái gì? Dường như muốn đánh nhau với gã.

Hơn nữa, trên người Minh Vũ hình như rất bẩn, giống như bị đổ rượu.

Ánh mắt của cô nhìn về phía sau hai người, Lâm Giản cũng chạy về phía này, không phải con bé lại gây chuyện chứ?

-Mấy người đang làm gì vậy?

Lâm Viễn đã đứng dậy, quát Minh Vũ và Hứa Mạt đang chạy tới.

Bước chân Minh Vũ chậm lại, thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói:

-Bác Lâm, bọn người làm của nhà bác đổ rượu lên người cháu, đánh người của cháu ngất xỉu, bây giờ còn không chịu buông tha cho cháu, đuổi theo chuẩn bị ra tay đánh cháu.

Mặc dù là công tử bột nhưng hắn không ngu.

Bất kể trước đó xảy ra chuyện gì, Lâm Viễn cũng sẽ không tra hỏi.

Lâm Tịch nghe được lời này, sắc mặt hơi thay đổi.

Vì sao Hứa Mạt lại làm như vậy?

Một thợ săn hoang dã đang đứng trên bờ vực của sự sống và cái chết sẽ không thể nào bốc đồng như vậy.

Lời nói từ một phía của Minh Vũ, không đáng tin, ắt hẳn hắn đã làm chuyện gì chọc giận Hứa Mạt.

Đương nhiên Lâm Viễn cũng biết rõ mọi chuyện sẽ không giống như những lời Minh Vũ nói, ông chẳng lạ lẫm gì vị công tử bột này.

Nhưng dù sao đây cũng là nhà của ông.

Ông là chủ, còn đối phương là khách.

Nhị thiếu gia của tập đoàn Minh thị, bị người hầu nhà ông đánh khi đến làm khách, đây còn ra thể thống gì nữa?

Huống chi, hôm nay còn là đích thân ông mời đối phương tới.

Mấy tên thợ săn hoang này do Lâm Tịch mời tới, ông hiển nhiên không có ý kiến gì.

Nhưng bây giờ xảy ra chuyện, đó lại là một việc khác.

-Đứng lại.

Lâm Viễn quát về phía Hứa Mạt.

Hứa Mạt dừng bước, Minh Vũ ở trước người hắn cách đó không xa.

Nhưng vào lúc này Minh Vũ quay người lại, vừa nhìn thấy hắn, ánh mắt lập tức thay đổi, đầy vẻ châm chọc.

Hắn lại muốn xem xem kết cục của Hứa Mạt sẽ như thế nào.

-Xin lỗi!

Trong giọng nói của Lâm Viễn mang theo sự uy nghiêm, ông quát ra lệnh cho Hứa Mạt.

Quả như Minh Vũ nghĩ.

Đúng hay sai, đều không quan trọng.

Đã xảy ra chuyện gì, cũng không quan trọng.

Điều quan trọng là thân phận của cả hai bên.

Sắc mặt Lâm Tịch thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Hứa Mạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận