Căn Cứ Số 7

Chương 160: Cao cấp

-Đừng nhúc nhích.

Hứa Mạt ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn vết thương của Tinh Vân. Vết thương đã lành.

-Tinh Vân.

Hứa Mạt đột nhiên gọi tên cô.

-Hả?

Tinh Vân nghiêm túc nhìn Hứa Mạt.

-Thiên sứ vì sao lại cho rằng mình rất xấu?

Hứa Mạt nhìn Tinh Vân cười nói.

Khi Tinh Vân nghe Hứa Mạt nói như vậy, nụ cười trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nở rộ, sáng lạ thường, như thể cô ấy xinh đẹp hơn bao giờ hết.

Nhưng nụ cười ấy lại mang theo ngấn lệ nơi đáy mắt.

Tại sao, cô giờ đây không muốn chết nữa.

Cô đột nhiên có chút sợ hãi, sợ chết.

Cô thật hèn nhát.

Nước mắt chảy dài trên má, Tinh Vân nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, nhẹ giọng nói:

-Hứa Mạt, tôi buồn ngủ quá.

Cô muốn nghỉ ngơi.

-Ngủ đi.

Hứa Mạt trái tim khẽ run, nhưng vẫn là nhẹ giọng nói.

-Được.

Tinh Vân nhẹ gật đầu, nhưng cô vẫn là nhịn không được, không ngừng nhìn Hứa Mạt.

Cô sợ nếu nhắm mắt lại sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa.

Nhưng cô đã quá mệt mỏi, đôi mắt của cô dường như đang đấu tranh rất dữ dội.

Cuối cùng, đôi mắt cô nhắm lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

Hứa Mạt đưa tay ra, lại có chút run rẩy.

Diệp Thanh Điệp đã đặt tay trước mũi Tinh Vân, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia sáng, cô ấy ngẩng đầu nhìn Hứa Mạt và nói:

-Có hơi thở.

Vừa nói, cô vừa mỉm cười.

-Ừm...

Hứa Mạt thở phào nhẹ nhõm.

Hắn hy vọng khả năng tự phục hồi mạnh mẽ của Tinh Vân có thể chữa lành vết thương.

…………

Lúc này, đấu trường hoàn toàn hỗn loạn.

Không chỉ người dân tỉnh lại, mà phần lớn thị vệ thành bang và đội chấp pháp cuối cùng cũng tỉnh lại.

Đặc biệt là những người gần khu vực trung tâm của đấu trường bị ảnh hưởng bởi Lăng Dung.

Họ đã bỏ vũ khí của họ.

Nhưng vẫn có nhiều người phía trên đang chống cự và xả súng.

Những cỗ máy hạng nặng đó đã bị người dân chặn lại và phá hỏng.

Một mớ hỗn độn.

Lúc này. Đám tay sai cũng đã tập trung xung quanh những kẻ được coi là “nhân vật lớn” của thế giới ngầm.

Có những cỗ máy hạng nặng, có một đội gồm những cỗ máy hình người và đội quân tinh nhuệ. Bọn chúng chặn ở các hướng khác nhau và tiếp tục thanh trừ những người trong đấu trường.

Được lãnh đạo bởi Lôi Đình - đội trưởng đội bảo vệ thành phố. Hắn là một kẻ trung thành của nghị viện.

Nhưng trên thực tế, hắn ta là một thành viên của công ty. Vệ binh thành phố luôn bị kiểm soát chặt chẽ, và ít nhất một nửa số người cấp trên sẽ là thành viên của nghị viện.

Người thừa kế của các đại biểu quốc hội.

Sau khi sự cố xảy ra vào năm đó, công ty đã gửi hắn ta vào thế giới ngầm để ngăn chặn những sự cố tương tự xảy ra trong tương lai, và hắn đã từng bước được thăng chức lên vị trí đội trưởng đội bảo vệ thành phố.

Sau khi Chủ tịch Doãn Mộ mới lên nắm quyền, ông ta dù muốn ủng hộ con cháu trực hệ của mình chuyển vị trí cũng không được sự chấp thuận của nghị viện.

Lôi Đình không muốn đi xuống, ai lại muốn đối phó với một “bầy sâu kiến” tầm thường kia.

Nhưng điều bọn chúng không thể ngờ rằng có một ngày, “bầy sâu kiến” đó sẽ thức dậy. Trong quá khứ, nó chỉ là một cuộc bạo động quy mô nhỏ, nhưng đã nhanh chóng bị dập tắt. Nhưng lần này, có những người ở trên đang châm ngòi cho ngọn lửa.

Thậm chí, lên kế hoạch cho tất cả những điều này, bố trí trong một thời gian dài. Nếu không, sẽ không có sự tình ngày hôm nay.

Nhưng lúc này hắn cũng không nghĩ nhiều, tự mình tiến vào bộ áo giáp, những người chung quanh đều là bạn nối khố của hắn.

-Hai người các người, đi vào trung tâm đấu trường, giết sạch bọn chúng.

Lôi Đình chỉ vào đấu trường bên dưới, tiến sĩ đã bị những người đó bao vây và giết chết. Người điều khiển người máy không hề đánh nhau, còn có thị vệ của thành bang làm phản, điều này khiến hắn rất tức giận. Hai người máy lao xuống, máu tươi rơi xuống đường, người không ngừng ngã xuống dưới lưỡi kiếm khổng lồ của bọn chúng, vô cùng thê thảm.

Tất cả mọi người lâm vào điên cuồng, mất đi lý trí, đám người máy không ngừng tàn sát bọn họ. Không thể phản kháng, cứ thể chết trước những vũ khí mạnh nhất trong thế giới ngầm.

Tiếp tục như vậy cũng vô ích, càng ngày càng có nhiều người chết. Mà những đại nhân vật kia, dưới sự bảo hộ của người máy, cũng đã chuẩn bị sơ tán.

Hứa Mạt đã nhận thức được mọi thứ xảy ra trong đấu trường, hắn đứng dậy và nói với Diệp Thanh Điệp:

-Chị Điệp, giúp tôi chăm sóc Tinh Vân và Lăng Dung.

-Ngươi muốn làm gì?

Diệp Thanh Điệp nhìn Hứa Mạt hỏi.

Hứa Mạt đứng dậy, đi về phía trước.

Nơi đó có một chiến giáp, chiến binh bên trong trước đó đã giết không ít người, nhưng hiện tại bọn họ đã thất bại.

Hắn đang suy nghĩ bản thân vì ai mà chiến đấu?

Nhìn thấy cảnh thảm sát trên đấu trường, trong lòng hắn có chút đau xót.

Lúc này, hắn nhìn thấy Hứa Mạt đi về phía mình, đứng trước mặt hắn.

-Ngươi còn nguyện ý vì bọn họ mà chiến đấu sao?

Hứa Mạt hỏi. Trong phòng điều khiển người máy, hắn nghe Hứa Mạt hỏi như vậy im lặng, một mực giãy giụa.

-Những người ưu tú của cựu vệ binh thành phố đã bị biến thành vật thí nghiệm. Giống như những người khác trong thế giới ngầm, các ngươi bị giam giữ ở đây như gia súc, tùy ý bọn chúng xâu xé. Nếu ngươi vẫn còn sẵn sàng chiến đấu vì bọn chúng, ngươi có thể cầm kiếm lên, nếu không muốn, đưa chiến giáp cho ta.

Hứa Mạt tiếp tục nói:

-Ta đi giết bọn chúng.

Vẫn im lặng.

Bên ngoài, hai người máy chém tới tấp, máu chảy như mưa.

Cuối cùng, cỗ máy di chuyển.

Cửa xe cơ giới mở ra, tên chiến binh bên trong không đi ra, mà là nói với Hứa Mạt:

-Ngươi có thể điều khiển sao?

-Ta đã từng điều khiển qua, dạy ta thao tác cơ bản.

Hứa Mạt nói xong, chui vào trong cỗ máy.

Chiến giáp của thị vệ thành quốc cao cấp hơn so với trước đây Hứa Mặc điều khiển, nhưng về cơ bản vẫn tương tự, chiến binh kia chỉ cần giảng một chút là sẽ hiểu, năng lực học hỏi của hắn luôn rất mạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận