Căn Cứ Số 7

Chương 185: Quái vật

Thành phố Cương Khung.

Một thành phố đã chứa cả tỷ người.

Liếc mắt nhìn qua, đó là một thành phố sắt thép khổng lồ.

Đặt ở kiếp trước của Hứa Mạt, số nhân khẩu của thành phố này đã vượt qua rất nhiều quốc gia rồi.

Trên đỉnh đầu phía trước, một chiếc máy phi hành bay tới, đang hạ xuống ở phía trước cách bọn họ không xa.

Chiếc máy phi hành ấy màu bạc trắng, vô cùng cool ngầu, giống như một con quái thú sắt thép có thể phi hành.

Cửa khoang mở ra, một tên mập bước ra từ trong đó.

-Con gái bảo bối của ta, ba lo lắng muốn chết.

Tên mập chạy tới, tỉ mỉ đi quanh Tiểu Tiểu vài vòng.

-Cha, được rồi, mất mặt quá đi.

Tôn Tiểu Tiểu bĩu môi.

-Không có việc gì là tốt rồi.

Tôn Bàn Tử cười rộ híp mắt, nhìn đám người đi tới từ phía sau nói:

-Dương giáo viên, Lâm tiểu thư khổ cực rồi, còn có các vị bạn học nữa, cảm ơn vì đã chiếu cố Tiểu Tiểu nhà ta.

-Tôn thúc thúc, Tiểu Tiểu chiếu cố bọn ta còn tạm được, lần thí luyện này, Tiểu Tiểu biểu hiện xuất sắc nhất đấy.

Giang Đồng tiến lên mở miệng nói.

-Vậy à?

Tôn Bàn Tử cười híp mắt nói:

-Tiểu Tiểu nhà chúng ta trưởng thành?

-Lần thí luyện này gặp quái thú công kích, Tiểu Tiểu đúng là đã biểu hiện vô cùng xuất sắc.

Dương Minh cũng tiến lên góp lời.

-Đó là Dương giáo viên bao bọc nàng.

Tôn Bàn Tử rất biết cách nói chuyện, đối với ai cũng đều là cười híp mắt.

-Tiểu Tiểu, ba của ngươi ngầu quá đi, ta nên xưng hô như thế nào bây giờ?

Tiểu Thất bên cạnh hơi khó khăn quay sang hỏi Tôn Tiểu Tiểu.

Cơ giáp, máy phi hành.

Ở thế giới dưới lòng đất, làm gì thấy được những thứ như vậy.

Tiểu Thất cảm giác mình sắp phát đạt.

Chẳng qua hắn nên gọi Tôn Bàn Tử như thế nào thì mới thích hợp đây.

Ba?

Thật ra hắn muốn gọi thế đây, chỉ sợ người ra không đồng ý thôi.

-Cái gì mà xưng hô như thế nào?

Tôn Tiểu Tiểu im lặng nhìn Tiểu Thất.

-Tiểu Tiểu, vị này chính là?

Tôn Bàn Tử thấy Tiểu Thất cười hỏi.

-Thúc thúc, ta là Tiểu Thất, là bạn tốt của Tiểu Tiểu.

Tiểu Thất nói.

-Chào Tiểu Thất.

Tôn Bàn Tử cười đáp lại:

-Lúc nào rảnh đi nhà bọn ta làm khách đi.

Mắt Tiểu Thất sáng rực lên:

-Thật chứ, hiện tại ta có rảnh.

Tôn Bàn Tử trợn to hai mắt, sửng sốt, sau đó vừa cười vừa nói:

-Được chứ, hay là tất cả mọi người đến nhà của ta ăn cơm đi.

-Ba, đừng để ý đến hắn.

Tôn Tiểu Tiểu cạn lời.

Người này cũng quá mới gặp như đã quen đi.

-Tôn thúc thúc, hắn là người săn hoang mà ngài giúp thuê.

Giang Đồng mở miệng nói.

Tôn Bàn Tử nhất thời hiểu rõ.

Giáo viên và học sinh của học viện đương nhiên hắn tự nhiên đều biết.

Không phải mấy người mình biết thì hẳn là người săn hoang rồi.

Có điều trên mặt Tôn Bàn Tử vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn, hoàn toàn không nhìn thấy sự thay đổi sắc mặt gì cả.

-Người săn hoang đều có thể chịu được cực khổ, ta ngược lại hi vọng Tiểu Tiểu có thể lịch luyện giống như người săn hoang.

Tên mập tiếp tục nói:

-Người săn hoang trẻ tuổi như vậy, rất dũng cảm.

-Dũng cảm?

Tôn Tiểu Tiểu bĩu môi, không phải núp ở sau nàng thì là nằm úp sấp trên người nàng... Không phải, trên thân cơ giáp.

Dũng cảm quá cơ!

-Giáo viên, nhiệm vụ thí luyện lần này được tính là hoàn thành chứ?

Tôn Tiểu Tiểu nhìn Dương Minh và Lâm Tịch hỏi.

-Quái thú công kích thành phố, đương nhiên là không thí luyện được nữa.

Dương Minh nói:

-Coi như là hoàn thành đi.

-A.

Tôn Tiểu Tiểu mỉm cười, nói:

-Vậy hẹn gặp lại vào khai giảng.

-Ừ.

Mọi người gật đầu.

-Tạm biệt giáo viên, Bản Trạch Danh ca ca, Lý Man tỷ, Tô Nhu tỷ, Giang Đồng, Hưu Tư, tạm biệt.

Tiểu Tiểu chào từng người một, cuối cùng nhìn Tiểu Thất, trợn to hai mắt nói:

-Có cơ hội thì gặp lại.

-Được, ta đi tìm ngươi.

Tiểu Thất gật đầu.

Tôn Tiểu Tiểu không thèm để ý xoay người, kéo tay của Tôn Bàn Tử.

E là sau này không gặp lại nhau nữa.

Có điều, thật thú vị.

Tôn Bàn Tử gật đầu với đoàn người, ánh mắt dừng lại trên thân Bản Trạch Danh và Lâm Tịch, sau đó mang theo Tôn Tiểu Tiểu lên máy phi hành.

Hứa Mạt rất nhạy bén chú ý tới điểm này.

Xem ra Bản Trạch Danh và Lâm Tịch khiến Tôn Bàn Tử phá lệ chú ý.

Tên mập này là người lanh lợi, Bản Trạch Danh có thiên phú mạnh mẽ, Lâm Tịch không biết là vì nguyên nhân nào.

Sau đó lại có xe chiếc đến đây, lục tục đón Tô Nhu, Lý Man cùng với Hưu Tư đi.

Lý Man dường như còn có chút luyến tiếc.

Lúc này, một chiếc xe quân dụng dừng lại trước mặt bọn họ, có người xuống xe mở cửa xe ở ghế phụ.

-Giáo viên, ta đi trước.

Bản Trạch Danh chào hỏi Dương Minh và Lâm Tịch xong rồi lên xe.

Dương Minh và Lâm Tịch đứng ở phía trước, mấy người Hứa Mạt ở phía sau.

Trong số học viên chỉ còn lại có Giang Đồng còn chưa đi.

Đám Hứa Mạt, Tiểu Thất cùng với Tinh Vân vẫn đang tò mò đánh giá thành phố này.

Đối với bọn họ, trong thành phố tất cả đều là mới tinh, đánh thẳng vào thị giác của bọn họ.

Thậm chí Tinh Vân còn ảo tưởng, học viện âm nhạc sẽ là như thế nào chứ?

-Sau này, chúng ta sẽ sinh sống trong thành phố sao?

Tinh Vân thì thào nói nhỏ.

Hứa Mạt cũng nhìn thành phố này, tràn đầy tưởng tượng.

Tuy rằng, bây giờ bọn họ vẫn còn hai bàn tay trắng.

-Không xong, quên hỏi Tiểu Tiểu sống ở đâu rồi.

Tiểu Thất dường như nhớ ra cái gì đó.

Một chiếc xe đi tới nơi này, dừng lại bên cạnh Giang Đồng.

Giang Đồng quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Thất.

Dọc theo con đường này, hắn đã nhịn Tiểu Thất rất lâu rồi.

-Hỏi thì làm được gì chứ?

Giang Đồng khinh thường nhìn hắn, ánh mắt lướt qua đoàn người xung quanh, dừng lại trên người Tinh Vân lãnh đạm nói:

-Cái thứ đê tiện.

Nói rồi hắn trực tiếp mở cửa xe ra bước lên xe.

Chiếc xe gào thét rời đi, lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa.

Sắc mặt của Tinh Vân đang trong ảo tưởng tức khắc trở nên trắng bệch, trái tim như là bị bóp chặt, rất khó chịu.

Cái thứ đê tiện?

Nàng đang dần dần quên đi thân phận 'quái vật' của mình, đám Hứa Mạt chưa từng đối xử với nàng như là một giống loài khác.

Nàng bắt đầu quên mất, bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống mới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận