Căn Cứ Số 7

Chương 325: Cùng tiến cùng lùi

-Biết là tốt rồi.

Ông già trả lời.

Lúc này, Lâm Thanh Trạch bước vào.

-Lâm viện trưởng.

Hứa Mạt gọi một tiếng.

Lâm Thanh Trạch gật đầu với Hứa Mạt, nhưng lông mày của ông lại nhíu chặt, hình như có tâm sự, không còn nhiệt tình như trước.

Hứa Mạt biết, dường như đã xảy ra chuyện.

-Cùng nhau đi đi.

Ông lão nói xong thì bước ra ngoài, Hứa Mạt lặng lẽ đi theo, không hỏi bất cứ cái gì.

Trong sân, ông lão ngồi trên ghế.

Lâm Thanh Trạch liếc nhìn Hứa Mạt, chỉ nghe thấy ông già nói:

-Không sao, nó sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc với những chuyện này.

-Mấy ngày nay, tổ điều tra vẫn luôn bận rộn nhưng lại giấu diếm học viện chúng ta, không tiết lộ bất cứ thứ gì, nhưng mà vấn đề rất nhiều.

Lâm Thanh Trạch mở miệng nói ra:

-Húc Lâm, tham ô nghiêm trọng.

-Đồ khốn kiếp.

Lão viện trưởng thấp giọng mắng, hiếm khi thấy vẻ mặt tức giận của ông.

Đó cũng là học sinh mà ông đã từng dạy, quản lý cấp cao của học viện.

Cũng chính là người đã nhảy lầu tự tử trước đó.

-Ngoài ra, tôi còn nghe được tin tức, là nhằm vào Hứa Mạt.

Lâm Thanh Trạch nhìn về phía Hứa Mạt, sắc mặt cực kỳ không vui.

-Sao lại nhằm vào?

Lão viện trưởng hỏi.

-Có người tố cáo, Hứa Mạt được giới thiệu vào học viện đã vi phạm quy chế của học viện, mặc dù cậu ấy có tài năng xuất chúng, có thể coi là một trường hợp đặc biệt. Nhưng mấy người bạn của cậu ta, lúc trước đều là thợ săn hoang, không trải qua học tập cơ bản mà phá cách vào học viện, đều vi phạm quy định của học viện.

Lâm Thanh Trạch mở miệng nói:

-Ngoài ra, còn có người tố cáo, học viện đã chi một số tiền rất lớn để tặng cơ giáp và trang bị cấp cao cho Hứa Mạt. Bọn họ nói, đây là bởi vì nguyên nhân cá nhân của ngài, coi tài sản của học viện như tài sản của riêng mình, tặng cho học sinh của mình.

Ánh mắt lão nhân nhìn chằm chằm Lâm Thanh Trạch, các cơ trên mặt co giật, có thể thấy được vào lúc này ông đang vô cùng tức giận.

Đây là nghi ngờ về ý định của mình.

Chuyện này quả thật đã vi phạm quy chế của học viện, Hứa Mạt không có cống hiến cho học viện.

Tuy nhiên, là một học sinh có tài năng siêu phàm, việc học viện đặc biệt đưa ra phần thưởng để bảo vệ sự trưởng thành của cậu ấy là điều hoàn toàn dễ hiểu.

Đương nhiên, không có vấn đề gì với ý định của ông lão.

Nhưng mà, lại rơi vào miệng lưỡi dân gian, trở thành nhược điểm để công kích ông.

Chuyện này cộng thêm chuyện học trò cũ của ông tham ô, đặt cùng một chỗ xem xét, vấn đề cũng khá nghiêm trọng.

Cùng với các vấn đề to nhỏ bị tra ra ở học viện Nặc Á.

Đây là nhắm vào ông.

-Con sẽ trả lại.

Hứa Mạt ở một bên nghe xong mở miệng nói.

Thật không ngờ, cơ giáp được giáo viên tặng lại trở thành vũ khí tấn công ngược lại giáo viên.

-Nói hươu nói vượn cái gì đấy.

Lão nhân trừng mắt nhìn hắn một cái, mở miệng nói:

-Chuyện này chỉ là vì tặng cơ giáp thôi sao?

Hứa Mạt không nói gì, hắn dĩ nhiên hiểu được, đây chỉ là một cái cớ mà thôi.

Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến âm thanh, có tiếng bước chân đi đến bên này.

Sau đó, họ nhìn thấy một nhóm người bước vào.

Nhóm người này xem ra rất có khí chất, lúc bước đi dáng người thẳng tắp. Khi đến sân, họ dừng lại và khom người hành lễ với lão nhân, nói:

-Tới thăm lão viện trưởng mà không có thông báo trước, xin lão viện trưởng thứ lỗi cho.

-Các vị điều tra xong rồi?

Lão nhân thờ ơ mở miệng hỏi.

-Điều tra xong rồi.

Người đứng đầu khoảng bốn mươi tuổi, thân hình to cao vạm vỡ, tướng mạo đoan trang, tóc cắt ngắn, trông cực kỳ già dặn.

Hắn cầm lấy một chồng tài liệu, tiến lên đưa cho ông lão, nói:

-Mời lão hiệu trưởng xem qua.

-Không cần, nếu là điều tra học viện Nặc Á, ta đương nhiên phải tránh hiềm nghi.

Ông già trả lời.

Nghe thấy những lời này của ông lão, người đàn ông trung niên lấy lại tài liệu trong tay, mở miệng hỏi:

-Lão viện trưởng, tình huống nơi này, có cần phải công bố với bên ngoài không?

-Đương nhiên.

Lão nhân mở miệng nói:

-Nếu học viện đã phạm sai lầm thì chẳng có gì phải giấu diếm cả.

-Nghe lão viện trưởng ngài vậy.

Người đàn ông trung niên gật đầu, như thể hắn ta cực kỳ kính trọng ông lão.

-Về vấn đề tặng cơ giáp, hơn phân nửa kinh phí đều do học viện Nam Minh đền bù, phần kinh phí còn thiếu ta sẽ bù vào, coi như là quà tặng cá nhân của ta, không liên quan gì đến học viện, hủy bỏ quyết định trước đó.

-Được.

Người đàn ông trung niên không có ý kiến, tiếp tục nói:

-Vậy thì dựa theo ý viện trưởng làm, lão viện trưởng, tôi cáo từ trước.

Dứt lời, đối phương xoay người rời khỏi.

Sau khi đoàn người rời đi, ông lão và Lâm Thanh Trạch đều nhíu chặt mày.

-Xem ra bọn họ muốn ta quy ẩn.

Lão nhân mở miệng nói.

Lần này, rõ ràng là nhằm vào ông.

Lâm Thanh Trạch lộ ra vẻ tức giận, trông vô cùng thất vọng nói:

-Tôi thân là viện trưởng điều hành học viện Nặc Á, chuyện học viện xảy ra, trách nhiệm hẳn là ở tôi, muốn lui cũng là tôi lui, lão viện trưởng ngài không thể rút lui.

Nếu như lão viện trưởng lui về, còn không biết ai sẽ vào học viện Nặc Á.

Nhưng có thể tưởng tượng, bọn hắn nhất định muốn từng bước chiếm lấy học viện, từ đó khống chế học viện siêu phàm trong tay.



Việc công bố kết quả điều tra của học viện Nặc Á đã gây ra một làn sóng lớn ở thành phố Cương Khung.

Tham nhũng, quan hệ nam nữ, sợ tội tự sát và những thứ khác đồng thời bị phanh phui, điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của học viện Nặc Á.

Đặc biệt là trong kết quả điều tra được công bố, thậm chí còn có ám chỉ nhắm vào lão viện trưởng Đạm Đài.

Tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng cũng mơ hồ chỉ ra lão viện trưởng quá mức quan tâm đến đệ tử bế quan của mình, thậm chí còn lợi dụng quyền lực của mình để tặng cơ giáp cao cấp cực kỳ xa xỉ. Nhưng cũng nói thêm, phần lớn kinh phí chế tạo cơ giáp lấy từ tiền bồi thường của học viện Nam Minh, lão viện trưởng còn tự móc tiền túi ra bổ sung vào những phần còn lại.

Tuy nhiên, cố ý công bố chẳng khác nào nói lão viện trưởng mưu lợi cho đệ tử, điều này làm dấy lên khá nhiều tranh cãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận