Căn Cứ Số 7

Chương 112: Đấu trường chết chóc

-Điệp tỷ.

Tiểu Thất đứng dậy, uỷ khuất nhìn Diệp Thanh Điệp, chỉ thấy cô khoanh hai tay trước ngực, nhìn hắn với vẻ mặt ghét bỏ.

Thật là mất hết thể diện!

-Điệp tỷ, từ khi có Mạt ca thì ngươi thay đổi rồi.

Tiểu Thất uỷ khuất mà nhìn Diệp Thanh Điệp nói.

-Cút đi!

Diệp Thanh Điệp phớt lờ hắn.

Tại sân thi đấu, Hứa Mạt nhìn các tuyển thủ đi ra từ nhiều hướng khác nhau, trang bị mỗi người cũng khác nhau, ngay cả bản thân đấu trường cũng cung cấp trang bị cấp Kim Cương.

-Không biết trên đấu trường kim cương có đối thủ nào uy hiếp được ta hay không.

Hứa Mạt thầm nghĩ trong lòng.

Thi đấu kim cương đã là sức chiến đấu cao nhất trong thế giới ngầm, những người này chắc cũng đều là nhân vật tinh anh cả.

Hứa Mạt thấy được một bóng người quen thuộc, là Khải Tát.

Thực lực của hắn không tệ, từng đoạt hạng nhất cuộc thi hoàng kim, hiện giờ cũng lấy được điểm tích luỹ kim cương.

Thi đấu bắt đầu!

Khải Tát cũng nhìn thấy Hứa Mạt, nhưng lần này hắn không tìm Hứa Mạt mà chạy về một người bên cạnh.

Người kia trông vạm vỡ, đeo một chiếc mặt nạ màu đen, mặc chiến giáp hạng nặng, tay cũng cầm chiến phủ hơi giống Khải Tát.

Thân thể Khải Tát nhảy lên một cái, chiến phủ trong tay chém về phía đối phương, đối thủ tương tự hắn tất nhiên phải bị loại bỏ trước.

Người kia ngẩng đầu nhìn một chút, con mắt dưới lớp mặt nạ đen không lộ ra bất kì cảm xúc nào, chiến phủ trong tay giơ lên, va chạm với chiến phủ của Khải Tát.

-Phanh…

Một tiếng vang thật lớn, thân thể của Khải Tát bị đánh bay ra ngoài.

-Sức lực mạnh thật.

Nội tâm Khải Tát chấn động, đây chính là tuyển thủ kim cương sao?

-Oanh.

Chỉ thấy chân đối thủ giẫm lên mặt đất, phát ra một tiếng vang rung động dữ dội, đánh thẳng về phía hắn như một con quái thú, rồi hai tay cầm chiến phủ đánh xuống.

Khải Tát giơ chiến phủ lên chặn lại, hai tay hắn run rẩy, hổ khẩu*như muốn vỡ ra, chiến phủ rơi xuống đất.

*hộ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.

Sắc mặt hắn đầy kinh hãi, giơ hai tay lên, nói:

-Nhận thua.

Nhưng con mắt dưới mặt nạ của người kia vẫn nhìn chằm chằm hắn, tay giơ chiến phủ lên.

Sắc mặt Khải Tát kịch liệt thay đổi, thông thường, trên sân thi đấu nếu đối phương nhận thua thì đều sẽ dừng tay, trừ khi gặp người khát máu.

Giờ phút này, hắn lại gặp phải người khát máu.

Khải Tát quay người chạy về phía lối ra, muốn thoát khỏi sân thi đấu, trong trường hợp này chỉ có rời khỏi đấu trường thì mới có thể an toàn sống sót.

-Phốc!

Khải Tát đang chạy thì đầu bị chém xuống, cả mũ giáp và mặt nạ cũng vỡ nát, máu tươi phun trào. Tiếng hò hét trong sân thi đấu dường như lắng lại một chút, nhưng lại có ít người càng điên cuồng hơn.

Trận đấu kim cương đầu tiên, thấy máu.



-Có chuyện gì vậy.

Trên khán đài rất nhiều người xem không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

-Mới mở màn đã thấy máu à?

Hơn nữa thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, trực tiếp chém đầu.

Những tuyển thủ khác cũng sững sờ trong giây lát, rõ ràng có một chút kinh ngạc, nhưng một lát sau lại bình thường trở lại.

Hàng năm khi đến trận đấu kim cương, đều có sát thương

Có thể đạt đến trình độ này cũng đều không phải là người bình thường, ít nhất cũng đều đạt đến trình độ như của Khải Tát.

-Chị Điệp, tàn độc đến như vậy sao?

Vì Hứa Mặc cũng không tham gia nhiều cuộc thi đấu lắm nên Tiểu Thất cũng là lần đầu tiên chứng kiến chuyện này, chưa từng xuất hiện việc chém giết như thế này.

Diệp Thanh Điệp cũng nhìn về phía đài thi đấu chỉ thấy một người đang cầm rìu chạy về phía một người khác, đối thủ là một người phụ nữ, xạ thủ lần trước đã bị Độc Long đánh bại, nhưng cô ấy cũng dần dần tích lũy đủ điểm vào trận tranh giải kim cương.

-Bùm, Bùm, Bùm…

Cô liên tục bắn lên áo giáp của đối phương nhưng không hề có tác dụng, thậm chí cơ thể đối phương cũng không hề lay động, không quan tâm việc bị công kích hắn chạy như điên về phía cô ấy.

-Ta không đánh nữa

Người nữ bỏ chạy, có chút hoảng loạn.

-Pei

Đối phương như một con quái thú đuổi theo, lại dùng rìu chém xuống, một cái đầu bay lên cao, có rất nhiều người phải nhắm mắt lại, cảnh tượng này có chút tàn khốc.

Hứa Mạt cũng nhìn về hướng đó, đối thủ đang ở đấu trường khác, cách hắn một khoảng cách rất xa.

Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh giết chóc trên sàn đấu.

Hơn nữa, đối phương rõ ràng là tới để giết người sợ rằng sẽ không tha cho bất kỳ ai.

Những người có thể giành được vé vào trận tranh giải kim cương đều mạnh hơn nhiều so với Rắn Hổ Mang và một trong số họ thậm chí có thể đạt đến cấp bậc của Bí Thư Kim.

Cảm nhận của hắn về đối phương tỏa ra chỉ thấy hơi thở của đổi phương rất nặng nề, dường như có gì đó không bình thường.

Lăng Dung cũng xuất hiện trong nhóm người trên trường đấu, cô nhìn thấy tình hình trước mắt nên có chút lo lắng nhìn về phía Hứa Mạt.

Hứa Mạt sẽ không sao đúng chứ?

-Chúng ta cùng nhau giết hắn đi.

Có người đưa ra chủ ý, vì sự xuất hiện của đối phương làm cho những người khác ngừng giao chiến nên đang trao đổi việc cùng nhau loại bỏ tên đó trước.

Nếu tồn tại một tên quái vật thế này thì đối với tất cả mọi người đều là mối nguy hiểm.

-Được, chúng ta cùng nhau giết hắn đi.

Người trên đấu trường cùng nhau tấn công về phía tên quái vật, tuyển thủ tranh giải Kim Cương không một ai nghĩ tới việc bỏ cuộc, ít nhất không phải là lúc này.

-Tấn công.

Một đám người vây lấy đối phương giết, từng sợi Tỏa Liên màu bạc đánh vào không trung, có người ra tay rồi.

Sợi Tỏa Liên rất dài hướng đến tên sát nhân mà cuộn vào.

Đối phương đưa tay trái ra vậy mà có thể trực tiếp bắt được hai sợi Tỏa Liên, mặc kệ cho những sợi dây khác đang khóa chặt lấy cơ thể hắn, người sử dụng dây xích cảm nhận được một luồng sức mạnh khủng khiếp, ngay lập tức bị kéo về phía hắn.

-Mau ra tay đi.

Hắn la lớn.

Có người đập vào đầu của đối phương, có người chém về phía chân đối phương, năm sáu người cùng lúc tấn công.

-Bụp.

Một âm thanh trầm đục phát ra, một người Cải Tạo có thân hình to lớn dùng nắm đấm vào đầu đối phương nhưng chỉ khiến cho đối phương cúi đầu, lưỡi dao sắc bén chém lên thắt lưng và đùi cũng không đủ để làm lay chuyển hắn.

Nó chỉ khiến cơ thể hắn rung lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận