Căn Cứ Số 7

Chương 499: Thuyền trưởng tương lai

-Nhớ.

Hứa Mạt gật đầu, lúc ấy đối phương đang nói chuyện phiếm với lão nhân gia có khí chất học giả kia.

-Nhìn này…

Diệp Thanh Điệp đưa máy tính bảng điện tử trong tay cho Hứa Mạt, trên đó có một tấm ảnh, rõ ràng chính là người đàn ông trung niên khi đó.

-Thị trưởng thành phố Xuyên Tinh!

Hứa Mạt hết sức kinh ngạc, tuy rằng Tư Tháp Khắc đã từng nhắc nhở, nhưng hắn vẫn không nghĩ tới tùy tiện gặp được một người, người đó lại là thị trưởng thành phố Xuyên Tinh.

Như vậy, lão tiên sinh kia chỉ sợ cũng không hề đơn giản.

Thảo nào hai người đang bàn chuyện chính trị.

-Cuộc biểu tình mà chúng ta thấy vào ngày đầu tiên đến thủ đô là vì thị trưởng thành phố Xuyên Tinh đúng không?

Diệp Thanh Điệp nói.

-Ừ.

Hứa Mạt gật đầu:

-Quan tâm những thứ này làm cái gì, chẳng liên quan gì đến chúng ta.

Diệp Thanh Điệp trừng mắt nhìn Hứa Mạt một cái, cười nói:

-Cho nên chỉ quan tâm đến bạn gái nhỏ? Đã gặp hay chưa?

-Tôi quan tâm chị Điệp hơn mà.

Hứa Mạt nói.

-Thật sao?

Diệp Thanh Điệp cười tủm tỉm nhìn Hứa Mạt.

-Tất nhiên rồi.

Hứa Mạt gật đầu khẳng định.

-Cô bạn gái nhỏ của cậu tới tìm cậu.

Diệp Thanh Điệp nói.

-???

Hứa Mạt nhìn về phía Diệp Thanh Điệp, chỉ thấy Diệp Thanh Điệp đang đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt nhìn xuống phía dưới.

Hứa Mạt đi tới, nhìn thấy bên ngoài tiểu khu có một bóng người lặng lẽ đứng, cô không vào được.

Hứa Mạt xoay người đi ra ngoài, Diệp Thanh Điệp nhìn bóng lưng hắn.

Ôi, đàn ông!

Hứa Mạt đi ra ngoài Vị Lai thành, chỉ thấy Zero đang đứng ở ven đường.

Nhìn thấy Hứa Mạt đi tới, mắt cô sáng lên.

-Cô đứng ở đây làm gì?

Hứa Mạt hỏi.

-Cậu đến tìm tôi.

Zero nhìn Hứa Mạt.

Hứa Mạt gật đầu.

-Tôi không có máy liên lạc.

Zero nói.

-…..

Hứa Mạt lúc này mới biết, mình hiểu lầm cô.

Zero cũng không cố ý không trả lời tin nhắn của hắn, chỉ là không có máy liên lạc.

Bị tịch thu rồi?

-Cho nên, cô tính đứng ở đây chờ sao?

Hứa Mạt nhìn cô.

Zero không nói lời nào, xem như ngầm đồng ý với lời của Hứa Mạt, lần trước cô nghe Hứa Mạt nói hắn sống ở đây, sau khi thí luyện xong, cô liền nghe được chuyện Hứa Mạt xông vào học viện nên mới lập tức chạy đến đây.

-Vào nhà ngồi không?

Hứa Mạt hỏi.

Zero lắc đầu, thò tay từ trong túi ra, lấy mấy tờ tiền liên bang, cúi đầu đếm, nhẹ giọng nói:

-Ăn cơm, đủ chưa?

Hứa Mạt ngây ngẩn cả người, nhìn Zero, trong lòng không biết là tư vị gì.

Nhìn thiếu nữ tóc bạc trước mắt, Hứa Mạt trong lòng cảm động, nhẹ giọng nói:

-Ngốc nghếch.

Zero nghe Hứa Mạt ‘mắng cô’, ánh mắt nhìn hắn.

-Nằm xuống!

-Bịch!

Hứa Mạt bất ngờ không kịp đề phòng trực tiếp nằm sấp trên mặt đất.

-Mẹ…

Hứa Mạt hiển nhiên cảm động quá sớm, ngẩng đầu vừa định mắng người, liền nhìn thấy Zero nở nụ cười rạng rỡ.

Đây là lần đầu tiên Hứa Mạt nhìn thấy cô cười, cười vô cùng xinh đẹp, trên mặt có má lúm đồng tiền nhỏ, mái tóc dài màu bạc trên trán nhẹ nhàng bay theo gió, ánh mặt trời chiếu lên người cô tựa như một bức tranh khiến Hứa Mạt ngẩn người, tính khí trong nháy mắt đã bay sạch.

Dường như nhận ra ánh mắt của Hứa Mạt, nụ cười của Zero thu lại, cô cụp mắt, sau đó xoay người lặng lẽ đi về phía trước.

Cô vừa cười sao?



Hứa Mạt bò dậy, hơi buồn bực, nhưng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia, hắn liền nhịn xuống.

-Nữ ma đầu, sao cô lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng vậy?

Hứa Mạt đuổi theo nói.

Không ai để ý đến hắn.

-Nữ ma đầu, tiền này cô lấy ở đâu ra?

Hứa Mạt lại hỏi.

-Giúp bạn cùng phòng đánh nhau kiếm tiền.

Zero nói.

-Đánh đàn ông?

Hứa Mạt hỏi.

Zero khẽ gật đầu.

Hứa Mạt chợt cảm thấy đồng cảm với người đàn ông kia.

Thật thê thảm.

-Mẹ cô không có kìm kẹp cô sao?

Hứa Mạt hỏi, nếu đã thu giữ máy liên lạc của Zero, mẹ cô hẳn là phản đối cô tiếp xúc với mình mới đúng.

-Không có đâu.

Zero đáp lại nói, ánh mắt có phần né tránh.

-Vậy thì tốt.

Hứa Mạt yên tâm gật đầu.

Trước cửa sổ sát đất, Diệp Thanh Điệp nhìn bóng lưng hai người dần dần đi xa, dưới ánh chiều tà, bóng của bọn họ trải dài, cảnh tượng này đẹp đến không ngờ.

Thấy vậy, trong đôi mắt sáng ngời của Diệp Thanh Điệp cũng hiện lên ý cười rạng rỡ.

Đây là thanh xuân vốn nên thuộc về hắn, tình yêu như một giấc mộng, trong sáng và đẹp đẽ.

…………

Gần đây Hứa Mạt nhận được rất nhiều tin tức.

-Hứa Mạt, cậu sẽ tham gia giải thi đấu siêu phàm giả à?

Tô Nhu gửi tin nhắn hỏi thăm.

-Chắc là vậy.

Hứa Mạt trả lời.

-Nghe nói giải thi đấu siêu phàm giả sẽ xuất hiện đủ loại người phi phàm, nhưng thật ra tôi cũng rất muốn trải nghiệm thử, đáng tiếc thực lực quá yếu.

Tô Nhu nói:

-Có điều nếu như cậu tham gia, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp đến xem.

-Được.

Hứa Mạt đáp lại.

-Anh Hứa Mạt, em có thể đăng ký tham gia giải thi đấu siêu phàm giả không ạ? Nghe có vẻ rất thú vị nha.

Tôn Tiểu Tiểu nói.

Hứa Mạt không thể tưởng tượng được cảnh Tôn Tiểu Tiểu điều khiển cơ giáp quét loạn khắp nơi, liệu cô có bị đánh cho tơi tả không?

Cái danh sinh viên trao đổi này của cô, vẫn là Tôn mập dùng mặt mũi của thị trưởng thành phố Cương Khung đổi lấy.

-Có thể nha, bị đánh cũng là một trải nghiệm rất thú vị.

Hứa Mạt đáp lại.

-Vậy anh và chị dâu bảo vệ em đi.

Tôn Tiểu Tiểu nói.

-Để cho Tiểu Thất bảo vệ cô.

Hứa Mạt trả lời.

Tiểu Thất gửi tin nhắn tới.

-Anh Mạt, em nghe nói đã mở đăng ký giải thi đấu siêu phàm giả, thành phố thủ đô Xuyên Tinh đều đang thông báo về chuyện này, một trăm triệu này anh đừng bỏ lỡ đấy, em không muốn đi làm nữa đâu.

-Cậu tìm Tiểu Tiểu nuôi cậu đi.

Hứa Mạt hồi đáp.

-Nếu anh cứ mặc kệ thì em sẽ đi tìm người phụ nữ của anh, bây giờ chị ấy đang rất nổi tiếng, nghe nói tập đoàn sắp tăng phí ký hợp đồng cho chị ấy, anh thấy đấy, bên ngoài có thể nhìn thấy poster của chị ấy ở khắp mọi nơi.

Tiểu Thất lại nói.

-Vậy cậu đi mà tìm chị ấy.

Hứa Mạt nói, nếu không sợ bị đánh.

-……..

Tiểu Thất không dám:

-Anh Mạt, trong những ngày chúng em không có ở đây, hai người trai đơn gái chiếc, có xảy ra chuyện gì không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận