Căn Cứ Số 7

Chương 90: Địa ngục

Tuy nhiên, đây không phải là một robot hỏa lực mạnh như trước, mà là robot chiến đấu tầm gần, vẫn còn cơ hội.

Hai thanh chiến đao đồng thời chém về phía robot của Hứa Mạt, hắn dùng hoành đao chặn lại, thân hình khổng lồ của robot bị bức ép lui về phía sau.

Một con robot nhấc chân đá về phía robot của Hứa Mạt, thân thể của hắn trượt sang một bên, lại thấy đối phương một trái một phải đồng thời chém xuống với tốc độ kinh hoàng. Hắn ngăn chặn được một thanh chiến đao, nhưng thanh kia lại xuyên qua vỏ ngoài trên ngực robot, ánh sáng năng lượng màu xanh trực tiếp chém vào cơ thể robot.

Đám người Diệp Thanh Điệp quay đầu lại chứng kiến tình cảnh hiểm nguy của Hứa Mạt, ánh mắt thay đổi, lại thấy mấy bóng người đi về phía bọn họ. Người cầm đầu hiển nhiên chính là Tần Trọng. Gã nhận ra bọn Diệp Thanh Điệp, không ngờ đối phương lại lấy được trang phục chiến giáp.

-Giết.

Tần Trọng mở miệng nói, hỏa lực tiếp tục đánh tới đám người đang liều mạng kia, gã thì vọt tới Diệp Thanh Điệp.

Gã còn đang suy nghĩ, người bên trong robot là ai?

Nhưng gã không thể hỏi, hiện giờ gã đã không còn là Tần Trọng, càng không phải lão K, gã là vệ sĩ của chủ tịch quốc hội.

Cách đó không xa, bác sĩ đi về phía này, hắn hơn bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính.

Nhìn thoáng qua trên mặt đất, xác chết nằm la liệt khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ một vùng trời.

Hắn đã thấy rất nhiều người chết, ở trong chợ đen không có bất cứ thứ gì mà hắn chưa từng trải qua, nhưng chứng kiến cảnh tượng trước mắt, vẫn như cũ cảm thấy những đại nhân vật kia coi mạng người như cỏ rác.

Ngẩng đầu nhìn về đằng trước, những sợi xích màu đen hóa thành xúc tu chống đỡ mặt đất bò tới trước với một tốc độ cực nhanh.

Một chiếc robot đang chiến đấu với Hứa Mạt đã bức lui hắn, một người trong số đó lao tới bác sĩ.

Từng sợi xích màu đen càn quét về phía hắn giống như một con trăn khổng lồ, nhưng hắn chỉ thấy robot lao thẳng tới, ánh sáng năng lượng màu xanh lập lòe, chiến đao chém ra, sợi xích bị cắt đứt.

Nhưng càng nhiều xiềng xích đâm xuyên qua robot, chiến đao cứ thế chém về phía trước, mạnh như vũ bão.

Nhiệm vụ họ nhận được là thanh trừng toàn bộ, không bỏ sót tên nào!



Robot do Hứa Mạt điều khiển uốn cong thân thể, cự kiếm chống đỡ mặt đất, trên cơ thể xuất hiện mấy vết nứt, hư hại rất lớn.

Hắn biết, robot này không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Dù sao, đây cũng chỉ là một cỗ máy cũ kỹ.

Nhưng Hứa Mạt phát hiện ra rằng hắn có một tài năng siêu phàm trong việc điều khiển máy móc, với sự tiến hóa của não bộ, nếu có cơ hội điều khiển những loại máy móc cao cấp hơn, trước mắt sẽ không có đối thủ.

Đáng tiếc, hắn chẳng có gì cả, chỉ có một con robot bị hỏng.

Trước mặt, robot màu bạc từng bước một đi về phía hắn, trường kiếm năng lượng trong tay loé lên ánh sáng xanh lạnh lẽo, giống như một con quái vật hung tợn, muốn cắt thân thể của Hứa Mạt.

Thanh trường kiếm trong tay gã giơ ngang, mang theo vài phần tư thái miệt thị, ánh mắt của những chiến sĩ đội hộ vệ thành bang đang điều khiển robot lộ ra sự khinh thường. Một chiếc máy cũ lỗi thời đã khiến họ bị thiệt hại nặng nề, lại còn tập hợp thêm một đám người tấn công họ.

Đầu gối của gã hơi cong.

-Ầm!

Với một tiếng nổ lớn, năng lượng mạnh mẽ khiến cơ thể gã bay ra ngoài, lao về phía robot của Hứa Mạt như một tia chớp.

Hứa Mạt đứng dậy giơ đao, một lực lượng bộc phát vô cùng đáng sợ ép robot của hắn một đường trượt về phía sau, cường độ năng lượng cũng không bằng robot của đối phương.

Lại một tiếng vang lớn, robot của Hứa Mạt bị đánh lui, còn chưa kịp hoàn toàn ổn định thì đã thấy đối phương từ trên không chém xuống.

Một lần va chạm kịch liệt nữa, đầu gối robot của Hứa Mạt bị cong, khó có thể đứng vững, chiếc máy vốn đã hư hỏng phát ra tiếng kêu răng rắc, các vết nứt ngày càng lan rộng.

Chiến đao ma sát, kiếm của đối phương trượt hết sang phải rồi lại chém xuống, Hứa Mạt đạp chân trượt về phía sau, một tiếng lách cách bén nhọn truyền ra, cánh tay phải của robot bị chặt đứt, tia lửa bắn tung tóe.

Robot của Hứa Mạt lại trượt về phía sau, robot của đối phương chậm rãi đứng thẳng dậy, dùng thái độ cực kỳ khinh thường quét về phía Hứa Mạt, từ bên trong truyền ra một giọng nói:

-Đồ sâu kiến!

Những dân chúng này, tựa như con kiến hôi, vậy mà làm cho đội hộ vệ thành bang bị tổn thất không nhỏ.

Con kiến này, sẽ do chính gã giẫm chết.

Con kiến!

Đương nhiên Hứa Mạt nghe được tiếng của đối phương, người trong thế giới ngầm đích xác giống như con sâu cái kiến vậy.

Buôn người, thí nghiệm, tàn sát.

Có khác biệt gì so với một con kiến chứ?

Một thành viên của đội hộ vệ thành bang có thể thuần thục điều khiển robot, tất nhiên phải có địa vị nhất định. Ở thế giới ngầm đã được coi là nhân vật tầng trên, chẳng có gì lạ khi gã coi thường mạng người như thế.

Đời người như sâu kiến, như cỏ rác.

Đây cũng là hình ảnh thu nhỏ của những 'đại nhân vật' trong thế giới ngầm.

-Đi chết đi!

Chiến giáp màu bạc lần nữa lao về phía trước, chiến đao mang theo những tia năng lượng màu xanh chém ngang từ cánh tay trái đứt gãy của Hứa Mạt, muốn trực tiếp chặt đứt robot.

Gã nhìn thấy Hứa Mạt cũng giơ đao lên, nhưng lần này hắn không đỡ, năng lượng cuối cùng của robot đều tập trung vào đao, chém xuống từ hướng ngược lại của đối phương, nhưng không phải chém vào cánh tay, mà là đầu.

Đây là tư thế liều mạng.

Sắc mặt của đội hộ vệ thành bang trong robot màu bạc thay đổi, gã không ngờ Hứa Mạt lại muốn đâm đầu vào cái chết như vậy, chỉ là, mạng của Hứa Mạt sao có thể so sánh với giá trị của một cỗ robot?

Nhưng nghĩ lại cũng muộn rồi, chiến đao cắt bỏ thân thể của chiến giáp cũ kỹ, chém tới từ vị trí cánh tay. Cơ thể robot cũ kỹ bị cắt trảm đứt đoạn từ vị trí ngực và cánh tay, nhưng chiến đao của đối phương cũng rơi vào trên đầu hắn, giống như một tiếng rống giận cuối cùng, chiến đao tuyệt vọng chặt đứt đầu chiến giáp màu bạc, tia lửa văng khắp nơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận