Căn Cứ Số 7

Chương 184: Đầu thai là một loại kỹ thuật

Tần Phu cau mày, lấy máy liên lạc ra liên hệ, lại phát hiện không liên lạc được.

-Dương tiên sinh, Lâm tiểu thư, tiền thuê của bọn ta?

Tần Phu chỉ có thể nhìn hướng Dương Minh và Lâm Tịch.

Bọn họ là cố chủ.

Lâm Tịch nhìn Dương Minh, việc này nàng không có qua tay, là Dương Minh thủ đoạn tổ chức.

-Tiền thuê đã kết toán cho công hội Người Săn Hoang từ sớm rồi, chính ngươi có phương thức liên lạc, tìm được người rồi đòi hắn đi.

Dương Minh trả lời.

-Trước khi nhiệm vụ hoàn thành không phải chỉ trả một phần tiền thù lao thôi sao?

Tần Phu nghi ngờ hỏi.

-Ngươi đang hoài nghi lời của ta?

Dương Minh cau mày nhìn người săn hoang trước mắt.

-Ta không có ý đó.

Tần Phu trả lời, hắn cảm nhận được một cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Thân phận không bằng người ta, hắn không có khả năng chính diện đối chọi với Dương Minh.

Nhưng thiếu chút nữa thì bỏ mạng trong phế tích, kiểu gì cũng phải lấy được tiền thuê của hắn chứ đúng không?

-Ta có thể làm chứng cho Dương lão sư, ba ta nhờ Dương giáo viên hỗ trợ thuê người săn hoang, giáo viên đã thanh toán đồng Liên Bang cho công hội Người Săn Hoang từ sớm.

Tôn Tiểu Tiểu trong cơ giáp mở miệng nói.

Mắt Tiểu Thất sáng thêm vài phần.

-Tiểu Tiểu, là ba của ngươi ra tiền á?

Tiểu Thất hỏi.

Gia đình gì thế chứ?

Tôn Tiểu Tiểu không để ý tới hắn.

-Ngươi nghe rồi đó.

Dương Minh không giải thích với Tần Phu nhiều lắm.

Sắc mặt Tần Phu khó coi, nhưng có vẻ như cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm được người.

Hy vọng có thể lấy được tiền thuê đi.

Hứa Mạt thì nhíu mày.

Tiền là do nhà Tôn Tiểu Tiểu ra.

Thật ra chuyến đi này không nhất thiết phải thuê người săn hoang, có cũng được mà không có cũng không sao.

Số tiền mà ba của Tôn Tiểu Tiểu bỏ ra kia có chứa yếu tố lo lắng cho sự an toàn của nàng, nhưng có khi còn có nguyên nhân khác.

Ví dụ như, hối lộ Dương Minh!

Khiến hắn quan tâm Tôn Tiểu Tiểu trên đường thí luyện.

Chuyện cần tiền boa như thế này, kiếp trước nhiều lắm.

Hai mươi vạn đồng Liên Bang, đối với người bình thường cái giá này rất cao.

Nhưng đối với người thuộc tầng lớp như Dương Minh mà nói, đó hẳn được tính là một con số không cao không thấp, nhà Tôn Tiểu Tiểu tốn chút tiền ấy khiến hắn chiếu cố Tôn Tiểu Tiểu cũng hợp tình hợp lí.

Nhưng mà, Dương Minh nói đã đưa hết số tiền ấy cho công hội Người Săn Hoang.

Hắn không lấy một chút nào cả à?

Hứa Mạt bỗng dưng hiểu được biểu hiện không hợp lý của Dương Minh trong phế tích.

Dương Minh không có cố tình làm gì với bọn họ cả, chỉ hi vọng bọn họ tự sinh tự diệt trong phế tích.

Bọn họ chết, tiền thuê sẽ không có người nhận được!



Đương nhiên, đó cũng chỉ là suy đoán của Hứa Mạt.

Nếu thật là như thế, vậy thì con người Dương Minh này vừa sĩ diện lại vừa ham tiền.

Ngoài mặt thì tỏ ra thản nhiên, giao hết đồng Liên Bang cho công hội Người Săn Hoang không để lại tí gì cho mình.

Người như vậy, nếu như vạch trần hắn thì sợ là sẽ phải trực tiếp trở mặt.

Huống chi, bọn họ không có bất kỳ chứng cớ nào.

Tâm trạng của Tần Phu có chút không được tốt, những điều này đương nhiên hắn cũng hiểu, không có khả năng đòi tiền với Dương Minh được.

Hơn nữa, không có tính đến tình huống quái thú công kích thành phố, lại là người quen biết cũ nên không có ký kết khế ước.

Đối phương là có khả năng sẽ quịt, hắn không có cách nào khiếu nại được.

-Căn cứ chẳng mấy chốc sẽ bịcông kích, chúng ta cần phải đi thôi.

Lúc này, Lý Man mở miệng nói.

-Ừ.

Dương Minh gật đầu.

Đoàn người nhìn đám Hứa Mạt và Tần Phu.

Xuất phát từ lo lắng về sự an toàn, khi bọn họ trở về đều là ngồi xe của học viện.

-Các ngươi không có xe, cùng nhau vào thành đi.

Lâm Tịch thấy đám Tần Phu có chút xấu hổ, mở miệng nói.

Nếu nàng đã nói thế, những người khác đương nhiên cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng là giáo viên.

Giang Đồng không thoải mái nhất, Tiểu Thất vẫn cứ xáp gần Tôn Tiểu Tiểu nói nói không ngừng.

-Cảm ơn.

Hứa Mạt đáp lời.

Đoàn người tiếp tục xuất phát, đi về phía thành phố.

Nơi cửa vào thành phố có vô số xe cộ tụ tập, đều là người trốn hướng thành phố từ các căn cứ lớn và trong phế tích.

Thành thị mở ra một con lối đi khẩn cấp cho xe cộ khẩn cấp tiến vào, thậm chí không có kiểm tra thẻ chứng minh.

Quái thú đã bắt đầu công kích bên ngoài thành phố rồi, nếu không mở đường thì cửa vào thành phố sẽ bị phá hong mất.

Điều này cũng giảm bớt một chút phiền toái cho Hứa Mạt, hắn vốn định nếu như kiểm tra thẻ chứng minh thì sẽ nhờ Lâm Tịch giúp đỡ.

Người của học viện trở về thành, có thể sẽ không tra nghiêm khắc như vậy.

Có điều sau khi tiến vào thành phố, bọn họ vẫn bị chặn lại.

Để lại tài xế ở trên xe, bọn họ trực tiếp bỏ xe đi bộ.

Đi qua khu vực hỗn loạn, đám người Hứa Mạt đi trong thành phố, chỉ cảm giác hơi giống như mộng ảo.

Phía trước, trên con đường rộng rãi các loại phương tiện giao thông và đám đông đi lại như nước chảy.

Trên đỉnh đầu, còn có các loại máy bay chiến đấu đang chuẩn bị ra ngoài, ở nơi xa có từng chiếc xe thiết giáp tiến lên, đi hướng bên ngoài thành phố.

Cả thành phố đã bị lồng năng lượng bao phủ, không còn không khí nóng bỏng như ở trong phế tích.

-Trở về rồi.

Tôn Tiểu Tiểu ưỡn lưng vươn vai, nàng cũng để cơ giáp lại trên xe.

Tôn Tiểu Tiểu mười lăm mười sáu tuổi, cao một mét sáu, tết tóc đuôi ngựa, thuộc loại hình đáng yêu.

Đôi mắt của nàng tròn trịa, rất sáng, vừa nhìn là thấy thông minh.

-Ngươi cứ nhìn ta làm gì?

Tôn Tiểu Tiểu thấy Tiểu Thất vẫn luôn nhìn lén nàng.

-Đẹp chứ sao.

Tiểu Thất trả lời.

Tôn Tiểu Tiểu bĩu môi, dọc con đường này nàng đều bị Tiểu Thất ồn ào phiền muốn chết.

Người theo đuổi nàng rất nhiều, nhưng chưa từng có ai có da mặt dày giống như Tiểu Thất này.

-Bây giờ chúng ta ở đây làm gì thế?

Tiểu Thất hỏi.

-Chúng ta đợi người đón.

Tiểu Tiểu nói:

-Thành phố Cương Khung lớn như vậy, chẳng lẽ đi bộ về à.

Bạn cần đăng nhập để bình luận