Căn Cứ Số 7

Chương 691: Thu dọn

Hứa Mạt không hào phóng như vậy, cùng bắt tay đưa chiến hạm cho liên bang, Cổ Phu lần này muốn giết anh chính là người của liên bang.

Hắn ta hiện là thuyền trưởng của Hoàng Vưu Hào, chiến hạm là tài sản cá nhân của hắn ta.

Tuy nhiên, nếu có thể quay trở về, anh ấy sẽ mang một thứ gì đó về để Cục Thần Kiếm nghiên cứu.

Diệp Hi tiến đến bên này, Hứa Mạt mở mắt ra, chỉ nghe Diệp Hi hỏi:

-Hứa Mạt, hay là chúng ta đi ra ngoài xem một chút đi?

Mấy ngày đầu còn có một số thay đổi mới mẻ, nhưng thời gian trôi qua, Diệp Hi bắt đầu cảm thấy vô cùng nhàm chán, loại môi trường hẻo lánh này giống như là chờ chết, không có mục tiêu.

-Đội trưởng Hi, cho dù chúng ta ra ngoài, cũng không có khả năng mở được hải phận, cho dù có thực lực, cũng tìm không thấy phương hướng.

Hứa Mạt nói, hiện tại bọn họ đang ở dưới đáy biển.

-Tôi chịu không nổi nữa rồi…

Diệp Hi chán nản nói.

-Ngưng!

Hứa Mạt chớp chớp mắt.

Diệp Hi nhìn thấy ánh mắt của Hứa Mạt, nhìn chằm chằm vào anh ta, tên tiểu tử này…

-Nghe nói đánh người rất giải tỏa căng thẳng.

Diệp Hi đột nhiên nở nụ cười, nhìn Hứa Mạt nói.

-???

Hứa Mạt nhìn Diệp Hi.

-Đội trưởng Hi, cô đã từng nghe qua câu chuyện đảo hoang bất tử chưa?

Hứa Mạt hỏi.

-Chưa từng.

Diệp Hi nhìn Hứa Mạt với vẻ thích thú.

-Một nam một nữ rơi vào đảo hoang, trước đó bọn họ khinh thường đối phương, nhưng sau đó. . .

Hứa Mạt nói.

-Sau đó thì như thế nào?

Diệp Hi tiến về phía trước vừa cười hỏi.

-Về sau, trên đảo hoang ngày càng nhiều người.

Hứa Mạt mê man nói.

Diệp Hi chớp chớp mắt, sau đó sực tỉnh, lao tới đá một cước, không ngờ lại bị tiểu tử này trêu chọc.

Cơ thể Hứa Mạt tránh đi, nhưng vẫn không kịp phản ứng, bị cuốn qua mép vực, ngồi bệt xuống đất.

-Đội trưởng Hi, cô thật sự ra tay đó à.

Hứa Mạt nói.

-Tôi vẫn rất thích dáng vẻ thân thể trần truồng của anh đó.

Diệp Hi nhìn Hứa Mạt mỉm cười nói, Hứa Mạt nghĩ về sự xấu hổ khi vật dẫn khỏa thân ngày hôm đó, anh thực sự muốn nói, đó không phải là anh!!

-Mặc trang bị vào, theo tôi ra ngoài xem một chút.

Diệp Hi nói.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu, hai người rời đi, Hứa Mạt bí mật để lại vật dẫn phía sau điều khiển chiến hạm, đề phòng sự cố.

Hai người đi tới boong trên của chiến hạm, duỗi ra đầu, sau đó đi ra ngoài, tình cờ nhìn thấy xa xa xuất hiện một bầy sinh vật khổng lồ, mà những sinh vật khổng lồ này vậy mà lại ở quanh đây tu luyện.

Các chiến hạm luôn giải phóng năng lượng và những con quái vật khổng lồ này ở đây để hấp thụ năng lượng.

Tình hình này dù có mọc thêm cánh cũng khó thoát.

-Xem ra thật sự là ở nơi này mà chờ chết rồi.

Hứa Mạt thì thầm nói.

Lúc này dưới đáy biển bất chợt náo động, Hứa Mạt và Diệp Hi đều có chút sửng sốt, những sinh vật khổng lồ kia phát ra những tiếng gầm dữ dội, hướng về phía xa xa mà gào thét, một vòng xoáy đáng sợ quét ra, những sinh vật khổng lồ lao về phía biển.

-Xảy ra chuyện gì vậy?

Diệp Hi và Hứa Mạt nhìn chằm chằm vào sự khác thường này, là có người đến sao?

Có phải quân đội Liên minh quay lại hay không? Nếu đúng là vậy thì bọn họ được cứu rồi.

Trong mắt hai người bọn họ đều toát lên hy vọng.

-Đội trưởng Hi, nếu như có thể còn sống mà thoát ra ngoài, cô muốn làm gì nhất.

Hứa Mạt hỏi.

-Nói với Linh, cậu trần truồng chạy…”

Diệp Hi đáp.

-???

Hứa Mạt kinh ngạc nhìn Diệp Hi.

-Còn có, giết chết Cổ Phu.

Ánh mắt Diệp Hi đột nhiên trở nên lạnh lùng, cô luôn nhớ món nợ này.

-Hàn Hổ không thể tự sát, phải điều tra cho ra những người đứng sau lưng Cổ Phu, những việc này chắc chắn không phải do một người làm.

Ánh mắt Hứa Mạt trở nên sắc bén.

Tuy nhiên, có thể rời khỏi hay không vẫn là một vấn đề. Hiện tại vẫn chưa biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Lúc này, trong lòng biển lại chấn động một lần nữa, một sinh vật khổng lồ bay về phía bên này, Hứa Mạt nhìn chằm chằm bên kia, những sinh vật khổng lồ khác đồng thời hướng bên này bay tới.

-Nội chiến quái thú sao?

Hứa Mạt lộ ra vẻ mặt kỳ quái. Diệp Hi nhìn thấy cảnh này cũng lộ ra vẻ cực kỳ thất vọng, xem ra bọn họ đang ảo tưởng rồi.

-Ừ…

Diệp Hi nói, chuẩn bị rút lui.

-Đợi đã!

Hứa Mạt tim đập kịch liệt, nhìn về phía trên sinh vật khổng lồ, một người đứng trên đầu của sinh vật khổng lồ kia và đang tiến về phía bên này, mặc bộ đồ đen.

Diệp Hi ở một bên khác, sau đó cô cũng nhìn thấy, trong mắt cũng hiện lên sự kinh ngạc.

Đây là…..

Sinh vật khổng lồ tới gần, đáp xuống trước mặt bọn họ cách đó không xa, Hứa Mạt nhìn bóng người phía trên, mở miệng:

-Wao.

Hóa ra là lão Vu!

Đây thật là quá dữ dội mà.

Bóng người áo đen từ trong sinh vật khổng lồ sà xuống, đáp xuống trước mặt Hứa Mạt và Diệp Hi, trong đầu Hứa Mạt hiện lên hàng trăm suy nghĩ, yếu ớt kêu lên:

-Sư phụ…

Thầy Khung lộ ra vẻ mặt kì lạ, nói:

-Ai là sư phụ của cậu chứ?

-Một ngày chỉ dạy, cả đời là thầy.

Hứa Mạt ‘thân ái’ nói.

-Tại sao ngươi không chết ở đây đi!

Thầy Khung thờ ơ nhìn Hứa Mạt và nói:

-Như vậy thì Linh sẽ không có bất kỳ tưởng niệm nào.

Mạng lớn thật!

-…..

Hứa Mạt nghe thấy những lời của thầy Khung thì chớp chớp mắt,.. lão Vu này!

Diệp Hi ở bên cạnh nhìn một màn này, cũng đã biết là ai, trong lòng dấy lên một làn sóng chấn động.

-Tôi đi thu dọn đồ đạc.

Hứa Mạt xoay người đi vào bên trong chiến hạm, anh có rất nhiều đồ vật cần thu dọn!

...

Trong những ngày Hứa Mạt ở trong biển sâu, Liên bang không được yên bình cho lắm.

Sau sự cố dưới biển sâu, mối quan hệ giữa Liên bang và người ngoài hành tinh đã trở nên vô cùng căng thẳng, đặc biệt là với hành tinh Lan Tư Lạc Đặc, mâu thuẫn kịch liệt. Cái chết của Hứa Mạt vẫn là một đả kích lớn đối với người dân hành tinh Bái Luân, nhưng thời gian trôi qua, Hứa Mạt đang dần bị lãng quên, chỉ có một số ít người vẫn luôn nhớ đến hắn, đôi khi nghĩ đến bọn họ vẫn cảm thấy đau lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận