Căn Cứ Số 7

Chương 194: Xin lỗi?

Những dịch tiến hóa gen này có gen của các loài quái thú, bị con người phân biệt đối xử.

Tuy nhiên, Tinh Vân đang có tâm trạng rất tốt và vẫn bận rộn.

Chờ sau này có chỗ đứng vững chắc, xem liệu có thể giúp cô vào học viện âm nhạc hay không.

-Chị Điệp, ở cùng với chị Lâm Tịch cảm giác thế nào?

Hứa Mạt hỏi.

-Cũng còn may, Lâm Tịch tiểu thư là một người rất tốt, dạy tôi rất nhiều thứ.

Diệp Thanh Điệp nói:

-Chỉ có điều, nhị tiểu thư kia, e rằng không để người ta bớt lo.

Chuyện xảy ra lần này là do Lâm Giản gây ra.

-Không sao cả.

Hứa Mạt cũng không để ý lắm.

Nửa chừng bữa tiệc, Lâm Giản cảm thấy hơi nhàm chán nên bưng ly rượu đến nằm trước bể bơi.

Minh Vũ cũng đi theo.

Hắn trạc tuổi Lâm Giản.

-Lâm Giản, cô xem anh trai tôi và chị cô có phải đang diễn hay không?

Minh Vũ ngồi ở đó hỏi Lâm Giản.

-Không biết.

Lâm Giản trả lời, thật ra cô ủng hộ Minh Huy và Lâm Tịch.

Minh Huy và chị rất xứng đôi.

-Hay là chúng ta cũng thành một đôi đi?

Minh Vũ cười nói.

-Cút!

Lâm Giản bĩu môi, không nể mặt nói.

Minh Vũ cũng không thèm để ý, hắn biết Lâm Giản chướng mắt hắn.

Nhưng mà, hắn cũng chẳng thích thú gì Lâm Giản, chỉ muốn chơi đùa chút thôi.

Đứa con gái ngốc nghếch này vẫn tự cho mình là đúng.

Chẳng lẽ cô ấy không biết gia đình mình đang phải đối mặt với chuyện gì sao?

Bữa tiệc này, là cầu cạnh họ, Minh thị.

Một bóng người tiến lên rót rượu cho Minh Vũ và Lâm Giản.

Minh Vũ liếc nhìn Tinh Vân, gương mặt không tệ, rất xinh đẹp.

-Ở đâu tìm được người cải tạo gen này vậy? Có thể tặng cho tôi không?

Minh Vũ hỏi Lâm Giản.

Động tác của Tinh Vân như đông cứng ở đó, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Hứa Mạt và Diệp Thanh Điệp nghe được lời này của Minh Vũ, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Tinh Vân đã cố gắng hết lần này đến lần khác tháo gỡ nút thắt trong lòng mình, nhưng những người này vẫn luôn nhắc nhở cô.

Thậm chí làm nhục.

Hứa Mạt nhớ tới cô gái cao quý ở thế giới ngầm, Tinh Vân khi đó cũng kiêu ngạo không kém.

Lâm Giản sửng sốt, sau đó cười nhìn thoáng qua Hứa Mạt bên kia, mở miệng nói:

-Vậy anh phải hỏi xem cô ấy có đồng ý hay không.

Cô ấy ghét Hứa Mạt, vì vậy cô ấy cũng chẳng có cảm tình gì với Tinh Vân và những người khác.

Một lũ thợ săn hèn hạ.

-Suy nghĩ một chút?

Minh Vũ nói với Tinh Vân.

Tinh Vân quay người và rời đi, hai mắt đã đỏ hoe.

-Còn rất có cá tính.

Minh Vũ cười nói.

Tinh Vân không hề rời đi, Hứa Mạt bắt lấy cánh tay của cô.

Cô sửng người một lúc, ngẩng đầu lên thì đã thấy Hứa Mạt đứng trước mặt, không kìm được rơi nước mắt.

Diệp Thanh Điệp cũng đi tới, nhìn chằm chằm Minh Vũ nói:

-Xin lỗi.

Minh Vũ hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thanh Điệp.

Dường như hắn không nghe thấy hai từ xin lỗi, ánh mắt đánh giá Diệp Thanh Điệp từ trên xuống dưới.

Cực phẩm.

-Đây là ai?

Minh Vũ hỏi Lâm Giản.

-Trợ lý của chị tôi, giống như bọn họ, đều là thợ săn hoang.

Lâm Giản thản nhiên nói.

Nghe Lâm Giản nói, Minh Vũ lập tức hiểu được bọn Diệp Thanh Điệp cũng không được chào đón.

Chỉ là người hầu mà thôi.

Chủ nhân luôn có thái độ như vậy, cho nên hắn đương nhiên không quan tâm.

-Bằng không thì cô theo tôi nhé?

Minh Vũ nói với Diệp Thanh Điệp.



Một thợ săn hoang dã, một người cải tạo gen, muốn hắn nói xin lỗi?

Minh Vũ cũng không thèm để ý bọn Diệp Thanh Điệp, hai người hầu mà thôi, còn có thể như thế nào.

Huống chi, hôm nay chủ trang viên mời bọn họ tới, là cầu xin bọn họ.

Chẳng qua, người hầu xinh đẹp như vậy, thật sự rất hiếm thấy.

Lâm Giản, với tư cách là chủ nhân của nơi đây, hoàn toàn là một dáng vẻ xem náo nhiệt, như thể cô ấy rất vui khi thấy những việc này, thậm chí còn hy vọng sẽ xảy ra chút gì đó.

Hai người này đúng là một đôi trời sinh.

Diệp Thanh Điệp quay người cầm lấy chai rượu trong tay Tinh Vân đi về phía trước, tới trước người Minh Vũ, đổ hết rượu lên đầu hắn.

Sau đó ném chai rượu trước mặt hắn.

Minh Vũ cúi đầu, tóc ướt nhẹp, hắn lấy tay lau khô, trên tay còn dính đầy rượu.

Lâm Giản ở bên cạnh cũng sửng sốt, cô ấy không ngờ Diệp Thanh Điệp lại quyết liệt như vậy.

Minh Vũ ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ âm trầm, nhìn chằm chằm Diệp Thanh Điệp nói:

-Con khốn, muốn chết hả?

Phía sau Minh Vũ, có hai gã chiến sĩ gen đi tới.

-Bắt ả lại, tát mạnh vào mồm cho tôi.

Minh Vũ lạnh lùng ra lệnh.

Hai người xông lên phía trước muốn bắt Diệp Thanh Điệp, nhưng Diệp Thanh Điệp vừa nhấc chân liền quét đi, hai người cải tạo gen đều bị đẩy lui.

Bọn họ lộ ra vẻ kỳ quái, sau đó đồng thời chạy về phía trước, nhấc chân đá Diệp Thanh Điệp.

Diệp Thanh Điệp cũng giơ chân đụng phải một người, cánh tay chặn chân người kia.

Nhưng hai đối thủ tấn công cùng lúc, hơn nữa mạnh vô cùng.

Sức mạnh khổng lồ đáng sợ trực tiếp phá vỡ hàng phòng ngự.

-Ầm…

Diệp Thanh Điệp bị đá, cơ thể trượt về phía sau và được Hứa Mạt đón đỡ.

-Không sao chứ?

Hứa Mạt nhẹ giọng hỏi, giờ phút này trong người hắn mang theo một cảm giác hận thù.

Sau khi rời khỏi thế giới ngầm, đã lâu hắn không có thái độ thù địch như vậy.

Ngay cả khi bị Dương Minh tính kế.

Nhưng Minh Vũ đã khiến hắn phải căm hận.

-Không sao.

Diệp Thanh Điệp lắc đầu.

Hứa Mạt ngẩng đầu, liếc nhìn hai bóng người trước mặt.

Hai gã chiến sĩ gen cũng có đặc điểm rõ ràng. Một người có cánh tay to dày, toàn thân dường như có cơ bắp cuồn cuộn, nắm tay thật lớn, tràn đầy sức mạnh bùng nổ.

Người còn lại là một tên lùn với cái đầu to, trông vô cùng lạc quẻ.

Minh Vũ lúc này cũng đứng dậy, giờ đây hắn đã không khống chế được cảm xúc của mình nữa, một kẻ hầu, lại dám làm càn như vậy. Hắn nhìn chằm chằm Diệp Thanh Điệp nói:

-Bắt con khốn đó lại đây.

Hai người cải tạo gen bước lên phía trước, Hứa Mạt kéo Diệp Thanh Điệp ra sau lưng mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận