Căn Cứ Số 7

Chương 564: Thâm thúy

Vòng thi đấu tiếp theo, hắn phải quyết đấu với Áo Cổ Tư Đinh, hắn vẫn chưa nắm chắc.

Nếu như lúc trước Linh không mang hắn đến đây tu luyện, hắn cũng sẽ không nghĩ tới, nhưng bây giờ, hắn đã biết tháp Tu Luyện, Linh bỏ quyền thi đấu thành toàn cho hắn, hắn không thể tùy ý như vậy được nữa. Cho dù là thua hay thắng thì đều phải dùng hết sức mình để chiến đấu.

Nếu như trận tiếp theo mà thua thảm thì quá có lỗi với hành động của Linh rồi.

Vì thế, hắn dự định sẽ ở lại đây tu luyện một ngày.

Hứa Mạt lập tức tiến vào trong tháp Tu Luyện.

Linh đứng ở bên ngoài nhìn một lát, biết Hứa Mạt sẽ không nhanh như vậy liền một mình rời khỏi đó.

Thời gian trôi qua từng giờ, đến chạng vạng tối.

Linh đã tắm rửa xong, đổi một bộ váy, đem theo đồ ăn vặt đến trước tháp Tu Luyện, Hứa Mạt vẫn còn ở trong đó chưa có ý định đi ra.

Linh yên tĩnh ngồi chờ bên ngoài, cô cầm một túi đồ ăn vặt lên xé ra, sau đó nếm thử. Đôi mắt xinh đẹp bỗng sáng lên, bắt đầu say mê ăn ngon lành.

Khi Hứa Mạt ra khỏi tháp Tu Luyện, thấy Linh đang một mình ngồi ăn vụng.

Nhìn thấy Hứa Mạt đi ra, tay Linh cứng nhắc dừng lại, mắt đảo lòng vòng rồi sau đó tiếp tục ăn, nói:

-Cậu cũng ăn đi.

-Được.

Hứa Mạt cười, ngồi xuống bên cạnh Linh, cầm lấy túi Linh đang ăn. Cơ mà vừa cầm lên thì ngay lập tức bị Linh cướp lại, giấu ngay sau lưng, trừng mắt nhìn Hứa Mạt.

-Ách...

Hứa Mạt giật giật mạnh, vậy mà coi được á?

Haizz, phụ nữ!

Hắn đành phải xé một gói đồ ăn vặt khác, hai người cứ vậy yên lặng ngồi ăn.

Tại khoảng đất trống bên ngoài lâu đài cổ, phía trên chỗ đó bỗng xuất hiện một luồng gió dữ dội, lập tức cây cối phía dưới đều lung lay kịch liệt, lá rụng bay khắp nơi.

Một chiếc phi thuyền hình mâm tròn xuất hiện trên bầu trời rồi chậm rãi hạ xuống.

Phía dưới chiếc phi thuyền, một chiếc mâm tròn đáp xuống, sau khi hạ xuống từ từ, đáp xuống mảnh đất trống đó. Bốn người đi ra khỏi phi thuyền, một người phụ nữ xinh đẹp đi ra đầu tiên, là người Hứa Mạt đã gặp qua, mẹ của Linh.

Người bên cạnh bà cũng là một người phụ nữ, nhìn hơn bốn mươi tuổi, trên người mặc áo choàng, đoan trang mà thần bí. Cặp mắt kia thì đặc biệt có thần, trên mí mắt của bà có hình một con dấu.

Sau lưng là hai người mặc đồ quản gia, im lặng đi phía sau.

Bốn người đi về phía lâu đài cổ, đi vào bên trong nó.

Trong lâu đài, trước tháp Tu Luyện.

Hai người Hứa Mạt và Linh còn đang hưởng thụ đồ ăn ngon thì có tiếng bước chân truyền đến. Tai của hai người đều cực kỳ tốt nên cũng nghe được âm thanh đó, động tác tay không khỏi cứng lại.

Ánh mắt của Linh lộ ra vẻ bối rối, không biết phải làm sao.

Cô đưa mắt nhìn Hứa Mạt, chỉ thấy Hứa Mạt cũng ngây ngẩn cả người như cô.

Người có thể trực tiếp đi vào như thế hiển nhiên là mẹ của Linh.

Hiện trường nhục đến chết phóng to!

Hứa Mạt muốn tìm một chỗ để trốn, nhưng nghĩ đến trình độ kinh khủng kia của cô Cung, chắc là trốn không nổi mất.

Nhìn thấy Linh đứng dậy, hắn cũng chỉ có thể đứng lên luôn.

Cách đó không xa, có hai bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.

Một người trong đó Hứa Mạt đã từng gặp, chính là mẹ của Linh.

-Chào dì ạ.

Hứa Mạt gọi một tiếng, chỉ có điều âm thanh nghe rất yếu ớt.

Một áp lực vô hình ập tới, chiếu lên người hắn, không khí xung quanh như đông cứng lại, một nguồn khí áp lao thẳng tới mặt, cực kỳ có tác dụng đè ép tinh thần.

Hắn thấy cô Cung đang đứng ở bên cạnh mẹ của Linh, áp lực đó là do bà tạo ra.

-Chào cô Cung ạ!

Hứa Mạt đoán được thân phận của đối phương, là người có thể điều khiển được quái thú cấp S đó.

Ánh mắt mẹ của Linh dời đến trên người hai người, mặt bà lạnh lẽo, Hứa Mạt có thể cảm nhận được trong lòng bà đang bốc hỏa.

Việc này nhìn đi nhìn lại... Quả thật là do hắn không đúng!

Nhưng mà hắn cũng có làm gì đâu, chỉ đơn thuần là đến mượn tháp Tu Luyện luyện tập thôi.

-Mẹ.

Linh kêu một tiếng, định đi tới chặn ngay trước người Hứa Mạt. Cô là người mang Hứa Mạt tới, cô không ngờ mẹ lại trở về nhanh đến như vậy.

Mẹ của Linh về sớm là bởi vì nhìn thấy Linh từ bỏ quyền thi đấu ở giải đấu người siêu phàm. Không nghĩ tới về đến nhà thì lại thấy cảnh này.

So với bà tưởng tượng thì còn nghiêm trọng hơn.

Trưởng thành, phản nghịch.

Là do trước kia bà quản lý quá nghiêm khắc sao?

Nhìn thấy Linh chặn trước người Hứa Mạt, trong lòng bà vô cùng khó chịu, tâm huyết nhiều năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát sao.

-Con về phòng trước đi.

Mẹ của Linh nói với cô, trong nội tâm thở dài.

Linh nhìn mẹ của mình, lắc đầu.

-Đi ngay!

Mẹ của Linh quát lớn, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng, nhiệt độ xung quanh cũng như giảm xuống, làm cho người khác cảm thấy rất lạnh.

Linh có hơi sợ, nhưng cô vẫn quật cường đứng nhìn mẹ, che Hứa Mạt phía sau.

-Con dẫn hắn tới tu luyện.

Linh mở miệng nói.

-Linh, cô đi trước đi.

Hứa Mạt nói, đi lên trước một bước, không để Linh che hắn lại nữa.

Cũng phải đối mặt thôi.

Hắn đã làm công tác chuẩn bị rồi.

Thừa nhận nào!

Linh nhìn hắn, rồi lại nhìn mẹ của mình, vẫn không động đậy, cô không yên tâm.

-Linh, đi thôi.

Cô Cung cuối cùng cũng nói chuyện. Đôi mắt Linh đỏ lên, hình như còn rớm nước mắt.

Cô hơi sợ hãi.

Nhìn thấy mắt của Linh, mẹ của cô liền biết đã xong rồi.

-Mẹ chỉ nói vài lời với hắn thôi, con đi trước đi.

Tiếng của mẹ cô dịu đi vài phần. Linh ngước nhìn bà, lại nhìn Hứa Mạt, thấy Hứa Mạt gật đầu, cô cuối cùng cũng cất bước rời đi.

Sau khi Linh đi khỏi, áp lực trên người Hứa Mạt lại càng mạnh hơn.

Mẹ của Linh cứ vậy mà đứng nhìn hắn, cô Cung cũng bước lên phía trước một bước. Hai con mắt thâm thúy nhìn chòng chọc vào hắn, phảng phất như biến thành màu trắng, một nguồn lực tinh thần kinh khủng được phóng ra, trong chốc lát đã xâm chiếm vào đầu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận