Căn Cứ Số 7

Chương 5: Uy hiếp

-Anh hai, cha mẹ có còn trở về nữa không?

Cô bé nhỏ giọng hỏi, hai mắt mông lung đẫm lệ.

-Chờ đến khi Yêu nhi trưởng thành thì cha mẹ sẽ trở lại.

Hứa Mạt lấy tay phải ôm đầu cô bé rồi khẽ nói.

Cô bé ngây thơ nói:

-Vậy Yêu nhi sẽ nhanh chóng lớn lên!

Lăng Dung ở một bên lau lau nước mắt, cô cũng không có quay đầu nhìn Hứa Mạt và cô bé mà cô ấy đi trước dẫn đường, còn Hứa Mạt thì ôm lấy Yêu nhi đi theo ở phía sau.

-Quá thảm rồi!

-Vừa rồi tôi nhìn thấy đội chấp pháp kéo đi thi thể của ba người, họ đều là đang sống sờ sờ thì bị đánh chết.

-Chớ có nói hươu nói vượn, hãy quản tốt cái miệng của mình đi!

Trong góc có người xì xào bàn tán, hiển nhiên có không ít người cũng đã biết gia đình của Hứa Mạt xảy ra chuyện, nhưng lại không người nào dám nhiều chuyện, thậm chí ngay cả nghị luận cũng đều rất kiêng dè.

-Hả?

Những âm thanh này đều chui vào trong lỗ tai của Hứa Mạt, hắn cảm thấy năng lực cảm giác của hắn xác thực đã mạnh lên. Dù tiếng nghị luận của những người kia cũng không lớn, nhưng hắn vậy mà đều có thể nghe rất rõ ràng! Đây là chỗ khác biệt của thế giới này sao?

Nếu đã có văn minh khác biệt trong vũ trụ, như vậy nhân loại cũng sẽ có sự khác biệt.

Tiếp tục hướng về phía trước mà đi, Hứa Mạt cảm giác có gì đó không ổn. Rất nhanh sau đó hắn liền lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, bước chân hắn dừng lại, trong lòng lo lắng, ánh mắt hắn nhìn xung quanh.

Có người đang theo dõi!

Hắn có thể cảm giác được có người đang theo dõi hắn, nhưng cụ thể người này đang ở vị trí nào thì hắn lại cảm giác không ra. Những người đi đường qua lại cũng đều không có điều gì dị thường.

Chẳng lẽ người giết cha mẹ hắn quay lại sao?

-Sao vậy?

Lăng Dung thấy Hứa Mạt dừng lại thì quay người hỏi.

-Không có gì.

Hứa Mạt tiếp tục đi về phía trước, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn còn chứ cũng không hề biến mất, điều này khiến tim của hắn nhảy loạn theo.

Hai người đi ra khỏi khu dân cư, lại đi qua mấy con phố, đi tới một con phố khác, nơi này giống như là một con phố thương mại, tiệm bách hóa lão gia Ba Tư nằm ở con phố này.

Trong ấn tượng của Hứa Mạt thì lão gia Ba Tư là giai tầng bóc lột tàn ác, hoàn cảnh của nơi này cũng tốt hơn nơi Hứa Mạt ở quá nhiều.

Vào lúc này cảm giác bị theo dõi cũng đã biến mất, Hứa Mạt hơi nhẹ lòng thở ra.



Ba Tư lão gia rất mập, vô cùng mập, nặng hơn ba trăm cân, lúc đi mấy thớ thịt trên người cứ đua nhau nhảy múa.

Nhưng mà Ba Tư lão gia rất có tiền, ít nhất là đối với Hứa Mạt, ông mở một cửa hàng bách hóa không lớn không nhỏ ở ngã ba đường, vị trí vô cùng nổi bật, cửa hàng bách hóa có hai tầng, tầng trên là nơi sinh hoạt.

Khi đám người Hứa Mạt đến, Ba Tư lão gia vừa vặn mở cửa, một gã nghiện rượu loạng choạng bước tới, đặt tay lên vai Ba Tư và nói:

-Sao hôm nay Ba Tư giờ này mới mở cửa, mang cho tôi mấy chai rượu, hôm khác tính tiền luôn.

-Cút cút cút …

Ba Tư đưa tay đẩy gã ra, bởi vì nặng mà sức của ông rất lớn, gã nghiện rượu bị đẩy khỏi bậc thang đặt mông ngã ngồi xuống đất.

-Không có tiền thì đi kiếm tiền, ngày nào cũng muốn uống rượu, khó trách vợ chạy theo người khác.

Lời nói của Ba Tư chanh chua cay nghiệt, tửu quỷ bị mắng chợt tỉnh táo, chỉ vào Ba Tư nói:

-Liên quan cái rắm gì đến nhà ngươi.

-Không liên quan đến ta, vậy ngươi đến đây tính toán sổ sách một chút.

Ba Tư trừng mắt nhìn đối phương, lực uy hiếp của hơn ba trăm cân khiến gã nghiện rượu sợ tới mức đứng lên lui về phía sau mấy bước, chửi rủa rồi hùng hùng hổ hổ rời đi.

-Rác rưởi.

Ba Tư không nhỏ giọng mắng, tên say đỏ mặt quay người rời đi, vừa vặn đụng phải Lăng Dung đang bước vào, Lăng Dung cúi đầu nói:

-Chú Cáp Luân, cháu xin lỗi, ba cháu là như vậy đấy, chú đừng để bụng ạ!

-Cũng không biết con lợn béo kia sao lại sinh ra một cô gái tốt như tiểu thư Lăng Dung, tốt nhất nên đi giám định quan hệ cha con.

Tửu quỷ mắng khẽ rời đi, Lăng Dung tức giận bước tới, nhìn Ba Tư lão gia nói:

-Ba, ba có thể sửa đổi tính tình của mình hay không?

-Sửa, ba nhất định sẽ sửa, nhưng đồ khốn kiếp này không chỉ rượu chè mà còn đánh bạc, vợ chạy rồi, hiện giờ đứa nhỏ ở nhà bụng đói meo mà hắn còn ở đây nhậu nhẹt, đến mức này có cần khách sáo với hắn nữa không?

Ba Tư lẩm bẩm, nói xong nhìn Hứa Mạt sau lưng Lăng Dung.

-Ba Tư lão gia.

Hứa Mạt gọi một tiếng. Nguyên chủ rất sợ Ba Tư lão gia, trong trí nhớ của nguyên chủ, Ba Tư lão gia tính tình nóng nảy, gian trá tham lam, nhưng lại sợ con gái của mình. Nhưng xem ra hiện tại hắn lại cho rằng ấn tượng của nguyên chủ cũng không nhất thiết là chính xác, ít nhất có chỗ sai lầm rõ ràng.

Thậm chí, vừa rồi theo dõi, hắn hơi hoài nghi Ba Tư lão gia, dù sao xảy ra chuyện như vậy ông cũng không yên tâm khi để Lăng Dung đi một mình, hơn nữa cửa hàng bách hóa cũng vừa vặn vừa mới mở cửa.

Ngoài ra, với sự hiểu biết của nguyên chủ ban đầu về thế giới ngầm, làm sao Ba Tư lão gia bất tài có thể mở một cửa hàng bách hóa ở một nơi như thế này.

-Ừ.

Ba Tư lão gia gật đầu:

-Còn sống là tốt rồi, những chuyện khác tạm thời gác qua một bên, mấy ngày nay cửa hàng bách hóa buôn bán cũng được, con cứ ở lại làm việc đi.

-Nhưng mà, không có tiền làm thêm giờ.

Ba Tư nhấn mạnh.

-Cảm ơn Ba Tư lão gia.

Hứa Mạt biết Ba Tư lão gia đang giúp mình ngụy trang, hiển nhiên vô cùng biết ơn, Ba Tư liếc mắt nhìn hắn, sau đó đến gần cửa hàng bách hóa, lấy một cây kẹo mút ra, nhìn cô bé mà Hứa Mạt đang ôm, cười nói:

-Yêu nhi, ăn kẹo.

Lúc ông cười rộ lên hai mắt đều híp lại thành một đường cong, thiếu chút nữa bị thịt trên mặt che mất.

Yêu nhi không nhận lấy ngay mà liếc nhìn Hứa Mạt, thấy Hứa Mạt gật đầu mới đưa tay cầm, ngây thơ nói:

-Cảm ơn kẹo của Ba Tư lão gia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận