Căn Cứ Số 7

Chương 224: Ngạo mạn

Hơn nữa, các học viên của học viện đều có chút nóng nảy, có rất nhiều thứ chưa từng được trải nghiệm.

Nhưng đám người Hứa Mạt không như vậy, trước khi bọn họ vào học viện, thì đã trải nghiệm qua rất nhiều thứ, cho dù là ở trên khu tàn tích vẫn dũng cảm và không sợ hãi, tính các như vậy sẽ là một ưu thế đối với bọn họ.

-Em biết rồi, đại tỷ.

Hứa Mạt đùa giỡn nói.

Lâm Địch lườm cậu ta, tên nhóc này, càng ngày càng tùy tiện rồi.

Cô ấy biết là do khoảng cách càng gần hơn rồi, mấy nhóc mồ côi đến từ khu tàn tích, đã công nhận cô rồi.

Loại cảm giác này, ngược lại cũng rất tốt, trong lòng còn có vài phần thành tựu và cảm giác thỏa mãn.

Nhưng tâm trạng vui vẻ của bọn họ không lâu sau bị phá hư rồi.

Trong nhà ăn xuất hiện một vị khách không mời mà đến, là người mà bọn họ không hề muốn nhìn thấy.

Minh Vũ của tập đoàn Minh Thị.

Minh Huy sau khi quyên góp thành lập quỹ tài trợ Minh Thị, liền sắp xếp cho Minh Vũ vào học tại học viện, trở thành một học viên dự bị.

Với tư cách là con nhà quyền quý, Minh Vũ rất không thích việc học hành nhàm chán.

Nhưng nghĩ đến những nữ học viên trẻ trung trong học viện, lại có chút mong đợi.

Sau khi Minh Vũ đi vào nhà ăn, đôi mắt hắn liên lục tìm kiếm con mồi.

Hắn tất nhiên nhìn thấy Lâm Địch.

Nhưng, hắn đi đến phía bên này, ngồi vị trí đối diện với Lôi Nặc.

-Minh Vũ tập đoàn Minh Thị, làm quen một chút.

Minh Vũ biết Lôi Nặc, nhiệm vụ anh trai hắn giao cho hắn là kết giao với những nhân vật thiên tài của học viện siêu phàm.

Lôi Nặc tất nhiên biết tập đoàn Minh Thị, sự việc trong lễ khai giảng, tập đoàn Minh Thi đã nổi tiếng rồi.

-Học viên dự bị?

Lôi Nặc hỏi.

-Ừm

Minh Vũ không để ý gật đầu.

-À.

Lôi Nặc cúi đầu ăn cơm, không có hứng thú quá lớn.

Minh Vũ như tự chuốc lấy nhục nhã.

Anh ta cười cười không hề để tâm, tuổi trẻ tài cao, quả nhiên có cá tính.

-Sao, có thành kiến với học viên dự bị à?

Minh Vũ hỏi.

-Học viện đáng lẽ ra không nên có học viên dự bị, sự tồn tại của bọn họ, làm trình độ tổng thể của học viện đi xuống.

Lôi Nặc liếc Minh Vũ một cái, thể hiện sự kiêu ngạo của tuổi trẻ.

Anh ta không phải là nhắm vào Minh Vũ, là nhắm vào tất cả học sinh dự bị.

Xung quanh rất nhiều học sinh bàn tán ồn ào, hướng ánh mắt về phía Lôi Nặc, không hổ là học sinh năm nhất thiên tài, lời nói khiến người khác phải kinh ngạc, nói ra liền trực tiếp công kích chính sách của học viện.

Hơn nữa, vậy mà không để một chút thể diện nào cho thiếu gia của tập đoàn Minh Thị.

Minh Vũ có lẽ là em trai của Minh Huy.

Nhưng Minh Vũ tỏ vè hoàn toàn không để tâm, hắn thậm chí còn gật đầu đồng ý:

-Tôi cũng cho rằng không nên có sự tồn tại của học viên dự bị.

Nói xong hắn liền nhìn sang nhóm của Lâm Tịch ở bên cạnh:

-Chị Lâm Tịch, chị nói xem có đúng không?

Lâm Tịch cau mày.

-Đại tiểu thư của tập đoàn Lâm Thị, giáo viên học viện của các cậu, bên cạnh cô ấy là năm người thợ săn hoang dã, cậu nói xem, cô ấy bằng cách nào sắp xếp học vào học trong học viện nhỉ? Tôi cho rằng cần phải báo cáo với học viện.

Minh Vũ nói với Lôi Nặc.

Lôi Nặc nhìn về phía bên Lâm Địch, hơi kinh ngạc.

-Cô giáo, bọn họ đều là học viên dự bị sao ạ?

Lôi Nặc hỏi.

-Bọn họ đều đã qua sự cho phép và bài kiểm tra của học viện.

Lâm Tịch đáp, sắc mặt có vẻ hơi tệ.

Nhiều người xung quanh hướng ánh mắt về phía bọn họ, bàn tán xôn xao.

Năm học sinh dự bị?

Sao lại nhiều vậy?

-Tuy rằng đối với thợ săn hoang dã và người biến đổi gene tôi không có sự kỳ thị, nhưng vẫn cho rằng cùng lúc sắp xếp nhiều học viên dự bị vào học trong học viện sẽ ảnh hưởng đến chất lượng tổng thể của học viện, tôi sẽ phải có ý kiến với học viện.

Lôi Nặc nói.

Học sinh xung quanh đều cảm thấy hơi ngạc nhiên, không hổ là học sinh năm nhất thiên tài.

Vẫn chưa có học sinh năm nhất nào vừa nhập học đã thách thức chính sách của học viện.

Nhưng anh ta có sự tự tin như vậy.

-Chúng ta đi thôi.

Hứa Mạt buông đũa, Lâm Tịch gật đầu.

Nhóm người đứng dậy rời đi, trước khi bước ra có đi ngang qua bên cạnh Minh Vũ và Lôi Nặc.

-Lâm Thị sắp sụp đổ rồi, chị vẫn giúp bọn học vào học viện, tôi rất tò mò, chị và cậu ta rốt cuộc có mối quan hệ bí mật gì?

Minh Vũ nhìn Lâm Tịch và Hứa Mạt vừa đi ngang qua, âm thanh trầm thấp.

Lần trước lúc ở nhà của Lâm Tịch, hắn bị Hứa Mạt đánh, chính là Lâm Địch đã bảo vệ Hứa Mạt.

Bây giờ lại còn đưa đám người Hứa Mạt vào học viện siêu phàm.

Minh Vũ hơn nghi ngờ, cô ấy và tên thợ săn hoang dã này, có mối quan hệ gì không trong sạch?

Hứa Mạch dừng lại và nhìn Minh Vũ.

-Sao hả, vẫn muốn đánh nhau lần nữa à?

Minh Vũ cười lạnh, chỉ vào đầu của mình:

-Cứ thử xem.

Anh ta ngược lại hy vọng Hứa Mạt ra tay.

Ở đây là học viện!

Chỉ cần Hứa Mạt dám ra tay, thì bọn chúng liền phải cút ra khỏi học viện rồi.

Ra khỏi học viện rồi, hắn sẽ bóp chết đối phương.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu, hắn giơ nắm đấm lên.

Trong nhà ăn, những học viên xung quanh đều đang nhìn Hứa Mạt.

Chỉ thấy nắm đấm của tên học viên dự bị kia trực tiếp đấm xuống.

-Bụp.

Một quả đấm, Minh Vũ ngã lăn vào đống bát đũa, nằm bò trên mặt đất.

So với dùng miệng, Hứa Mạt vẫn thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề hơn.

Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.

Học viên dự bị vừa đến đây, mới nhập học ngày đầu tiên, đã đánh nhau rồi.

Lôi Nặc cũng ngạc nhiên nhìn Hứa Mạt, rồi sau đó trong mắt lộ ra vẻ phẫn nộ.

Chính xác như những gì anh vừa nói, sự tồn tại của bọn họ, thật sự đã hạ thấp chất lượng tổng thể của học sinh học viện.

Hứa Mạt không nhìn cậu ta mà đi thẳng ra bên ngoài.

Lúc Tiểu Thất đi ngang qua Lôi Nặc, khiêu khích nói:

-A-, rất lợi hại đúng không.

Nói xong, trong miệng còn hút sáo.

Lôi Nặc sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cực kỳ phẫn nộ.

Học sinh dự bị mà ngạo mạn như vậy sao.

Anh ta ngược lại muốn xem xem, bọn họ sẽ bị học viện đuổi đi như thế nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận