Căn Cứ Số 7

Chương 437: Học viện thủ đô đến

Sau lưng lão viện trưởng, những người cũ của Học viện Nặc Á vô cùng tức giận. Bọn hắn bị bán đứng. Cũng bị cô lập. Xem ra tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận, chỉ có lão viện trưởng hy sinh, cũng chỉ có một năm. Tuy nhiên, với một năm tù, ảnh hưởng của lão viện trưởng sẽ yếu đi bằng không. Hóa ra đây hậu chiêu, khi đó Thẩm Hàn có thành công hay không cũng không quan trọng, Thẩm Hàn đã định là phải từ chức. Nam Minh Uyên, mới là người đứng sau!

Mọi thứ đang mở đường cho việc này. Không lật được bàn.

Lúc này, một đám người từ bên ngoài đi vào, hướng lão viện trưởng hô:

-Lão viện trưởng.

Đây là, tới 'mời' hắn.

-Cút đi...

Lãnh Thu tiến lên, tức giận mắng một tiếng.

-Trở về đi.

Lão viện trưởng hô một tiếng, Lãnh Thu nhìn về phía lão nhân kêu một tiếng:

-Lão sư.

Từ hôm nay trở đi, các ngươi đều nghe theo mệnh lệnh của Hứa Mạt, không được làm càn.

Lão nhân hướng về phía Lãnh Thu nói.

Nói xong, ông lão vừa nhìn Hứa Mạt, trầm giọng nói:

-Ta chưa từng nghĩ tới làm anh hùng, cũng không để ý tới cái gọi là danh vọng.

Lão viện trưởng nói với Lãnh Thu.

-Ngươi không cần vì thế mà mệt mỏi, hãy làm mọi thứ ngươi muốn. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết đầu tiên cho những gì ngươi muốn làm là đảm bảo an toàn cho chính mình. Trước đây, nhiều người nhìn ngươi khác đi vì ngươi là học trò của ta, nhưng ta tin rằng trong tương lai, Đàm Đại Minh, lại bởi vì đã từng là thầy của Hứa Mạt mà làm người khác biết đến.

-Vâng.

Hứa Mạt gật đầu. Ông lão mỉm cười và đi về phía trước. Có chơi có chịu. Chỉ là không thể báo thù cho người bạn cũ, trong lòng không cam tâm!



Nam Minh thế gia.

Trong viện, lão viện trưởng Nam Minh đang ngồi ở đó, trước mặt hắn, Nam Minh Uyên cùng Nam Minh Hỏa Vũ đi tới.

-Cha.

-Ông nội.

Hai người cúi đầu gọi một tiếng. Lão viện trưởng Nam Minh nhìn hai người, vẻ mặt căng thẳng như muốn nổ tung bất cứ lúc nào.

-Cho nên, chỉ có ta không biết?

Lão viện trưởng Nam Minh thanh âm trầm thấp, phảng phất đang đè nén lửa giận.

Nam Minh Hỏa Vũ là người biết chuyện. Thậm chí có khả năng Nam Minh Uyên đã trao đổi tin tức với nhà họ Lý thông qua cô.

Không chỉ có bọn họ, mấy ngày nay Nam Minh Uyên vẫn đi loanh quanh, các học giả tựa hồ lần lượt biết chuyện. Cuối cùng chỉ có hắn, là kẻ ngu ngốc nhất.

-Cha, ta hiểu tính cách của người, có một số việc, chỉ có thể tự mình làm.

Nam Minh Uyên nói.

-Vậy ngươi muốn làm gì?

Lão viện trưởng Nam Minh nhìn chằm chằm con trai.

-Gia tộc Nam Minh đã truyền lại nhiều năm và thành lập Học viện Nam Minh. Tuy nhiên, tại thành phố Cương Khung, chính quyền, quân đội và tài phiệt đều áp đảo chúng ta. Ngay cả trong học viện, lão viện trưởng Đạm Đài mới là lãnh tụ tinh thần.

Nam Minh Uyên nói:

-Con muốn dẫn dắt Nam Minh thế gia lên một tầm cao mới.

Lực lượng của các bên đã được thống nhất, sau đó với sự hỗ trợ của Lý gia, học viện đã cử hắn ta thay thế Đàm Đại Minh làm thủ lĩnh mới, lại thêm thân phận thị trưởng thành phố Cương Khung.

Nam Minh Uyên thực sự đã đạt đến một tầm cao mới.

-Ầm…

Chiếc ghế bên cạnh lão viện trưởng Nam Minh bị đập thành nhiều mảnh.

-Cho nên, ngươi kêu ta tự tay phản bội lão bằng hữu?

Nam Minh gân xanh lộ ra, giờ khắc này, không ai có thể hiểu được tâm tình của hắn. Ngay cả người ngoài cũng sẽ nghĩ rằng hắn ta đứng đằng sau hậu trường.

Bởi vì hắn là cha ruột của Nam Minh Uyên!

Trên thực tế, điều này đúng là như vậy, rất nhiều người trong giới học thuật cũng nghĩ như vậy. Chính lão viện trưởng Nam Minh đã đẩy con trai mình lên vị trí này.

Người hưởng lợi lớn nhất là Nam Minh Uyên. Thế lực có lợi nhất, Nam Minh gia tộc, không phải hắn thì còn có ai?

Nực cười.

Hắn rửa không sạch, chính con trai của hắn làm, khiến cho hắn lâm vào bất nghĩa.

Thật mỉa mai.

Khó trách người ám sát Hứa Mạt không tìm được hung thủ thật sự, thì ra là như thế.

Hắn thực sự chưa bao giờ nghĩ về người của mình.

Ai có thể ngờ rằng con trai của mình là hung thủ đâu?

-Cha, gia tộc Nam Minh cũng cần phải ra ngoài, Hỏa Vũ và Nam Minh Nham đều sẽ ra ngoài.

Nam Minh Uyên tiếp tục nói:

-Đây không phải là thời đại trước kia, hành tinh Bái Kuân đã mở ra thời đại vũ trụ mới, nhưng chúng ta vẫn bị mắc kẹt trong Thành phố Cương Khung.

-Cha, người già rồi.

Nam Minh Uyên ngước nhìn Lão viện trưởng Nam Minh và nói. Trái tim của lão viện trưởng Nam Minh co giật dữ dội, như thể ông bị thứ gì đó đánh trúng.

Ngay lập tức như trở nên già hơn vài tuổi. Hắn thực sự đã già. Còn chưa già, sao có thể bị chính con ruột của mình lừa đến như vậy.

Cháu gái yêu thích của hắn cũng vậy. Những người gần gũi nhất với hắn đang diễn trò với hắn, để hắn yên tâm giao quyền. Trong một khoảnh khắc, hắn cảm thấy cô đơn vô cùng.

-Ông nội.

Nam Minh Hỏa Vũ có chút không đành lòng kêu lên một tiêbsf.

-Từ nay về sau, ngươi chính là người của Lý gia, ta sợ là chịu không nổi.

Lão viện trưởng nói, thanh âm có chút bi thương.

Hắn không tiếp tục tức giận, cũng không làm gì mà lặng lẽ đứng dậy đi về phía phòng. Dường như bước chân có chút phù phiếm.

Có vẻ như chỉ trong một khoảnh khắc vừa rồi đã khiến hắn già đi rất nhiều.

Nửa tháng sau.

Thành phố Cương Khung, mọi thứ vẫn hoạt động bình thường.

Trật tự sau thảm họa được khôi phục hoàn toàn, lão viện trưởng bị bắt vào tù, nhưng ngoại trừ một số người, không còn ai quan tâm đến vị anh hùng của quá khứ này nữa.

Như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Hơn nữa, học viện Siêu Phàm từ thủ đô sắp đến, mọi người nhiệt tình sôi nổi, đều muốn xem công tử hào hoa của thủ đô hành tinh Bái Luân xuất sắc đến mức nào.

Nam Minh Hỏa Vũ có thể cạnh tranh với họ không?

Thiếu gia nhà họ Lý đã giữ lời hứa, cởi bỏ mặt nạ và công bố danh tính thực sự của mình. Con trai của một thế gia hành tinh Bái Luân, thiên chi kiêu tử, anh tuấn lạ thường. Điều này đã làm cho vô số người vô cùng cảm khái, một đôi trời sinh. Hai người cũng đã trở thành kim đồng ngọc nữ của thành phố Cương Khung, danh tiếng vô song, ai cũng mong họ ở bên nhau.

Vì sự nổi tiếng của Nam Minh Hỏa Vũ, Nam Minh Uyên ngày càng trở nên nổi tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận