Căn Cứ Số 7

Chương 282: Không thành hình người

Ngốc không cơ chứ!

Diệp Thanh Điệp sững sờ, chưa phản ứng lại.

Nhưng sau đó cô hiểu ra rồi, đã cho hắn một cái.

Không đứng đắn.

Hứa Mạt cười cười.

-Đang nói chuyện gì vậy?

Lâm Tịch cũng đi lên phía trước, so với bọn người Tiểu Tiểu, Lâm Tịch cảm thấy Hứa Mạt có nhiều chuyện để nói hơn.

-Nói về tương lai.

Hứa Mạt nói.

-Tương lai.

Lâm Tịch nói nhỏ, vấn đề này có hơi lớn rồi.

Nhìn cảnh đêm của thành phố Cương Khung, gió đêm thổi Lâm Tịch có hơi thương cảm.

Tối hôm qua, cuộc đời đã xảy ra biết cố lớn.

Tương lai của cô, sẽ như thế nào?

Lâm Tịch không muốn nghĩ tới.

Trên bàn ăn, Tôn Tiểu Tiểu nhìn trộm bọn người Hứa mạt một cái.

-Anh Mạt thật sự thích người hơn tuổi sao.

Cô lẩm bẩm nói.

-Lẽ nào tôi lừa cô?

Tiểu Thất nhìn cô, giống như đang nói, đừng nghĩ nữa cô không có cửa đâu.

-Vậy có hai chị thì chọn thế nào?

Tôn Tiểu Tiểu thấp giọng nói.

-Tại soa phải lựa chọn?

Tiểu Thất chớp chớp mắt nhìn cô.

-Hừm….

Ánh mắt Tôn Tiểu Tiểu có vể hiểu ra.

-Bốp!

Đầu Tiểu Thất bị vỗ một cái, hắn xoa xoa đầu sau đó quay đầu nhìn Hứa Mạt.

Còn không để người ta nói sao?

Lúc này, bộ đàm của Lâm Tịch rung lên.

Cô nhìn một cái sau đó cau mày.

Lâm Giản.

Nhưng là tin tức.

Lâm Tịch thở một hơi, đi sang một bên, mở bộ đàm ra xem.

Vừa nhìn, mặt của Lâm Tịch đã biến sắc rồi.

Bên trên chỉ viết 3 chữ : Chị, cứu em!

-Hừ……..

Lâm Tịch hít một hơi thật sâu, đi lên trước bàn ăn nói với mọi người:

-Mọi người ở đây ăn đi, tôi còn có việc phải đi trước rồi.

Nói xong bèn xoay người rời đi.

-Chị Tịch..

Mọi người đều lấy làm lạ.

Hứa Mạt xoay người nhìn Lâm Tịch rời đi, dường như có chút không đúng.

Nội tâm Lâm Tịch vô cùng phức tạp, cô nói muốn để Lâm Giản tự sinh tự diệt.

Nhưng thấy Lâm Giản cầu cứu, cô vẫn là không có cách nào buông tay.

Lâm Tịch không quấy rầy người khác, không nói với Hứa Mạt, đây là chuyện nhà của cô.

-Sao mà chị Tịch đột nhiên rời đi rồi.

Tôn Tiểu Tiểu nói.

-Nhận được tin tức từ bộ đàm, dường như chị Tịch có chút không đúng.

Tô Nhu cũng nói.

-Tôi đi xem thử, mọi người cứ ngồi ở đây đi.

Hứa Mạt nói sau đó cất bước rời khỏi.

……………….

Quán bar của chợ đen.

Một trong những quán bar lớn nhất thành phố Cương Khung, phí vô cùng cao, ở đây là nơi của các công tử nhà giàu thể hiện bản thân.

Tuy là nói như vậy nhưng mỹ nhân đến nơi này chỉ có nhiều chứ không ít.

Bọn là là con mồi, là cừu non.

Nhưng con mồi cũng có thể là người đi săn.

Trong một phòng ở quán bar

Có một đoàn nam nữa đang ăn uống say sưa, ăn mặc mát mẻ.

Lâm Giản cũng ở đó, cô ấy lúc này đang nằm trên đất quần áo không chỉnh tề, trên mặt còn có vết máu.

Cô đang phẫn nộ nhìn Minh Vũ ôm người con gái khác trên sofa, trong mắt chàn đầy vẻ ấm ức.

-Minh Vũ, loại súc sinh nhà mày.

Minh Vũ khinh bỉ nhìn Lâm Giản.

-Cô thật sự vẫn xem mình là nhị tiểu thư của Lâm gia sao?

Minh Vũ nhìn Lâm Giản nói:

-Cô không phải là muốn tiền sao, cho cô này.

Nói xong, hắn ném một sấp tiền vào mặt Lâm Giản, nói:

-Hầu hạ thỏa mãn chúng tôi, ngày mai có thể được một khoản tiền rồi.

Người khác ở trên sofa đang thưởng thức kịch hay của Lâm Giản, có người ăn mặc đặc biệt nói:

-Minh Vũ, anh thật biết chơi.

Minh Vũ cười cười.

Lâm gia tối qua đã xảy ra chuyện rồi, nghe nói anh của hắn cũng đã xảy ra chút vấn đề nhưng rất nhanh đã không sao rồi.

Hắn nhận được lời cảnh cáo của anh hắn là không được gây chuyện với Hứa Mạt và rời khỏi học viện.

Tuy Minh Vũ không thích học viện nhưng bị ép rời khỏi, hắn vẫn cực kì không thoải mái.

Hắn bị Hứa Mạt đánh ba lần.

Bây giờ nhắc nhở hắn không được gây chuyện với Hứa Mạt?

Tâm trạng của Minh Vũ khó mà tưởng tượng nổi.

Nhưng anh hắn nếu đã nói thì hắn phải làm theo, cũng không hỏi quá nhiều.

Làm một công tử nhà giàu, hắn rất có giác ngộ của con nhà quyền quý.

Có điều cái mà Minh Vũ không ngờ đến là Lâm Giản đã tìm được hắn.

Nhị tiểu thư Lâm gia này, vậy mà không có nhà để về lại còn hỏi mượn tiền hắn.

Cừu non dâng tận miệng, Minh Vũ sao phải khách sáo chứ, cứ chơi đùa một phen xem sao.

Cơn tức bộc phát trên người Lâm Giản.

Thật đáng tiếc.

Lâm Giản không phải Lâm Tịch, nếu không thì sẽ càng tuyệt vời hơn.

Lâm Giản trốn ra ngoài nhưng lại bị người gen chặn ở cửa.

-Ngớ ngẩn.

Minh Vũ nhìn Lâm Giản một cái, làm loạn cắt đứt với Lâm Tịch, tới cứu hắn?

Minh Vũ suýt nữa bị Lâm Giản chơi khăm rồi.

Con đàn bà ngu ngốc này xem ra một ngày không có tiền thì không sống được.

Nếu đã như vậy thì lấy cơ thể đổi đi.

Thân phận là nhị tiểu thưu Lâm gia vẫn đáng chút tiền.

……….

Lúc mà Lâm Tịch đến quán bar, nhìn thấy trong sàn nhảy có rất nhiều người con gái ăn mặc hở hang đang lắc lư.

Cô không quen cái không khí như vậy.

Xung quang có không ít người dùng ánh mắt của kẻ săn mồi nhìn chằm chằm cô, không kiêng nể gì mà nhìn cô.

-Mỹ nhân, qua đây chơi đi?

Có kẻ to gan nói.

Lâm Tịch không để ý hắn, cô nhìn định vị trên bộ đạm trong tay, tìm ở trong quán bar.

Giây phút sau, Lâm Tịch lướt qua sàn nhảy, tới nên ngoài một căn phòng ở tầng hai, ở ngoài có người gen canh giữ.

Nhìn thấy Lâm Tịch đi tới, người gen trực tiếp ngăn cô lại.

Lâm Tịch không quan tâm mà chuẩn bị đẩy cửa đi vào.

Một người gen nắm lấy tay cô, chỉ thấy Lâm Tịch giơ nắm đấm sau đó đấm hắn ra ngoài.

Đồng thời chân phải quét về phía một người khác.

-Bốp, bốp….

Hai người bị đánh bay qua ngoài, Lâm Tịch dùng một chân đá bay cánh cánh cửa.

Trong phòng.

Lâm Giản đang bị người ta ép rượu trên sofa, trên người còn có mấy bàn tay đang sờ soạng, thậm chí còn luồn vào trong quần áo của cô.

Cả người Lâm Giản đã không thành hình người.

Một đám người nhìn về phía cánh cửa nơi có Lâm Tịch, nheo nheo mắt.

Sau đó không ít ánh mắt sáng rực lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận