Căn Cứ Số 7

Chương 56: Rắn Hổ Mang là một sự uy hiếp

Diệp Thanh Điệp nhìn hắn cười nói:

-Có được hay không?

-Lại nữa?

Hứa Mạt tức giận nói:

-Ngươi muốn thử xem không?

-Ừm?

Diệp Thanh Điệp sững sờ, cười tủm tỉm nhìn Hứa Mạt:

-Ngươi muốn đến đâu thử một chút?

-Chậc…

Hứa Mạt thấy dáng vẻ tươi cười của Diệp Thanh Điệp thì rụt rụt đầu, thế mà chị ấy lại nghe hiểu được?

-Quả nhiên vẫn chỉ là tên nhóc con xấu xa.

Diệp Thanh Điệp thấy Hứa Mạt không dám nói tiếp thì cười nói:

-Hiện tại hôm nay chỉ mới là bắt đầu, thân là một thành viên của tổ chức, từ giờ trở đi tổ chức sẽ tiến hành huấn luyện đặc biệt với ngươi, ngoại trừ việc am hiểu máy móc và chiến đấu linh hoạt nhanh nhẹn, còn cần phải hiểu rõ các hình thức chiến đấu khác nhau.

-?? Hứa Mạt nhìn Diệp Thanh Điệp, mặc dù cô không có tâm bệnh, nhưng mà…

-Khi nào mà ta đã trở thành thành viên của tổ chức? Hứa Mạt hỏi với vẻ mặt mộng bức.

Bị cưỡng chế gia nhập?

-Sao nào, nhìn cũng đã nhìn, muốn chối bỏ trách nhiệm? Diệp Thanh Điệp nhìn chằm chằm Hứa Mạt bảo.

-...

Hứa Mạt vậy mà không phản bác được.

Nhìn một cái liền phải gia nhập sao?

-Đến bây giờ ngươi còn chưa nói cho ta biết các ngươi là tổ chức như thế nào. Hứa Mạt nói.

Ngược lại là hắn rất tin tưởng Diệp Thanh Điệp, dù sao chú Phương đã dùng mạng để chứng minh, nhưng như vậy không có nghĩa hắn hoàn toàn tín nhiệm một tổ chức không rõ ràng.

Huống gì muốn để hắn hy sinh bản thân là việc Hứa Mạt không tình nguyện.

Hắn không có giác ngộ cao như vậy.

Diệp Thanh Điệp đứng dậy, nhìn Hứa Mạt nói:

-Đi theo ta.

Hứa Mạt đi xuống khỏi sàn thi đấu, đi theo sau lưng Diệp Thanh Điệp.

Hai người đi đến trước mặt một tấm bảng đen lớn, phía trên có lít nha lít nhít hình ảnh và chữ viết.

Hứa Mạt nhìn lướt qua, chữ viết trên đó đều ghi tiền án của tội phạm trên ảnh, mà hầu hết các sự kiện đều liên quan đến việc buôn người. Hắn nhớ đến sự kiện lừa bán trước đó mà chú Phương theo dõi đến nhà thờ, dẫn đến mất mạng.

Diệp Thanh Điệp chỉ về một tấm ảnh trong số trên bảng, bất thình lình chính là Đường Sâm đã chết tại sòng bạc vào hôm qua, bức ảnh được đánh dấu X, nghĩa là mục tiêu đã bị xóa bỏ.

Dọc theo các manh mối trên tấm ảnh của Đường Sâm, hướng thẳng đến một khuôn mặt quen thuộc khác, Rắn Hổ Mang.

Rất hiển nhiên, Rắn Hổ Mang cũng là đối tượng cần tiêu diệt.

Hứa Mạt nhìn về phía ghi chép vụ án phạm tội của Rắn Hổ Mang, có thể nói là tội lỗi chồng chất, giết người, vay nặng lãi, buôn bán người, việc ác vô số, nhưng ngươi như thế lại có thể sống tốt, đội chấp pháp bỏ mặt không quan tâm.

-Ngươi cảm thấy tổ chức chúng ta là gì? Diệp Thanh Điệp hỏi Hứa Mạt.

-Đội chấp pháp? Hứa Mạt đáp lại.

Cứ như hắn đang nhìn đến cuộn phim tội phạm kiếp trước, Diệp Thanh Điệp ở đây giới thiệu các vụ án phạm tội với hắn, so với đội chấp pháp ngoài kia, đám Diệp Thanh Điệp càng giống đội chấp pháp hơn.

Diệp Thanh Điệp nghe thấy lời của Hứa Mạt thì sững sờ, sau đó yêu kiều cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy kiểu hình dung này.

Nhưng mà, rất chính xác.

-Mặc dù chính xác, nhưng ta không thích ba chữ này, những nhân vật tai to mặt lớn kia nắm trong tay quyền lên tiếng ở thế giới dưới mặt đất, tất cả trật tự đều do bọn hắn quy định, đội chấp pháp có thể thật sự thi hành pháp luật sao? Hay là kiểm soát thế giới dưới mặt đất?

Diệp Thanh Điệp mở miệng nói:

-Về phần chúng ta, sự thối nát ở thế giới dưới mặt đất quá nhiều, chúng ta chủ yếu truy tìm các sự kiện buôn bán người, Đường Sâm và Rắn Hổ Mang đều liên quan trong này, trong chợ đen có địa điểm buôn bán trẻ em.

Hứa Mạt nghe Diệp Thanh Điệp nói thì có chút xúc động, chú Phương đột nhập vào nhà thờ, bị đánh chết vì bị xem như một tên côn đồ, nhưng người trong nhà thờ và người sau lưng là ai?

Đội chấp pháp thật sự thi hành pháp luật sao?

-Ngươi muốn hỏi chúng ta là tổ chức gì.

Diệp Thanh Điệp nhìn Hứa Mạt nói:

-Ta cũng không biết, chỉ biết là chuyện chúng ta làm là chuyện chính xác.

-Tổ chức có bao nhiêu người? Hứa Mạt nói.

-Không biết, các thành viên trong tổ chức đều độc lập nhau.

Diệp Thanh Điệp cười nói:

-Những người ta biết thì người đều gặp cả rồi, còn về những người khác thì ta cũng không biết là ai, càng không biết có bao nhiêu người, những người khác cũng không biết sự tồn tại của chúng ta, vì vậy tổ chức giống từng cá thể độc lập hơn, sẽ không thu hút sự chú ý.

Hứa Mạt gật đầu, cái này cũng rất dễ hiểu, bọn là tổ chức ngầm, nếu bọn họ bại lộ thì sẽ bị tiêu diệt, nếu như đều biết sự tồn tại của đối phương thì khi có người bị bắt hoặc là xuất hiện tên phản bội thì sẽ rất phiền phức.

Đương nhiên, hiện tại Diệp Thanh Điệp cũng không nhất định sẽ nói toàn bộ sự việc thật sự với hắn.

-Hoan nghênh trở thành một thành viên của tổ chức, em trai Hứa Mạt. Diệp Thanh Điệp vươn tay cười nói.

-Ta đã đồng ý à? Hứa Mạt trả lời.

-Không nên nhìn cũng đã nhìn, không nên biết cũng đã biết, ngươi cứ nói đi.

Diệp Thanh Điệp cười tủm tỉm nhìn Hứa Mạt, dáng vẻ tươi cười xán lạn khiến Hứa Mạt không tự chủ được lui về sau một bước, nói:

-Có chỗ tốt gì?

Diệp Thanh Điệp sững sờ, sau đó cười cười, tên nhóc này, mạch suy nghĩ rất rõ ràng.

-Tổ chức bồi dưỡng ngươi, hỗ trợ giúp ngươi tăng thực lực, cung cấp vũ khí không tính à?

Diệp Thanh Điệp nhìn hắn nói:

-Còn những chỗ tốt khác thì phải chờ ngươi lớn lên mới có được.

-??

Hứa Mạt thuận theo khuôn mặt xinh đẹp kia nhìn xuống, có chút mong đợi hỏi:

-Thật sao?

Diệp Thanh Điệp sững sờ, sau đó nhéo nhéo tay, phát ra một tiếng vang trong trẻo, đi một bước về phía Hứa Mạt.

-Ngươi muốn chơi ta miễn phí?

Chơi hắn miễn phí??

Tên nhóc xấu xa này!

-Ngươi muốn chỗ tốt gì? Diệp Thanh Điệp cười tủm tỉm nhìn Hứa Mạt, tên nhóc này không thấy thỏ thì không thả chim ưng.

-Trước tiên giúp ta xóa bỏ Rắn Hổ Mang. Hứa Mạt nói.

Rắn Hổ Mang là một sự uy hiếp, thực lực của bản thân hắn không đủ, nhưng đối phương hiển nhiên có năng lực này, hắn muốn mượn sức mạnh của đám Diệp Thanh Điệp hỗ trợ tiêu diệt uy hiếp trước mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận