Căn Cứ Số 7

Chương 113: Chỉ một đao

-Cứu ta.

Người dùng Tỏa Liên la lớn, hắn bị lôi đến trước mặt tên sát nhân, lưỡi rìu chém xuống, thi thể bị chém rời ra, máu tươi bắn tung tóe.

Thậm chí còn bắn lên áo giáp của kẻ sát nhân.

Hơi thở của kẻ sát nhân có chút nặng nề, hắn tóm lấy một cánh tay ro-bốt ở trên vai, đối phương vẫn còn chưa thu về, người Cải Tạo trên người mặc bộ áo giáo nặng đang muốn rút tay ra nhưng lại cảm thấy đối phương có sức mạnh rất lớn.

Ra sức xoay người, rìu của kẻ sát nhân lập tức chém xuống, máy móc bị chém nát và đầu bị chặt đứt.

Lại một người nữa chết.

Cùng nhau tấn công dường như cũng không có chút tác dụng nào.

Người này giống như một cỗ máy giết người.

Những người khác muốn rút lui nhưng khi nhìn thấy chân đối phương đạp dưới mặt đất, đấu trường cũng vì thế mà xao động, rìu tiếp tục chém xuống, lại có thêm vài người bị chặt đầu.

Những cảnh đẫm màu làm cho cả đấu trường người thì im lặng, người thì gào thét.

Cứ tưởng rằng trận tranh giải kim cương này là cuộc so tài của cách vị anh hùng nhưng không ai ngờ rằng lại trở thành một cuộc tử chiến.

-Thí sinh này là ai?

Trong cuộc thi tranh giải vàng trước đó thế mà lại không ai để ý đến sự tồn tại của hắn ta.

Trong phòng ở tầng cao nhất của khán đài nhìn xuống đấu trường, một người đàn ông trung niên yên lặng ngồi trên ghế, nhìn qua cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy toàn bộ đấu trường, tầm nhìn rất đẹp.

Lắc lắc ly rượu trên tay, người đàn ông trung niên này có vẻ rất hài long với biểu hiện của kẻ sát nhân trên đấu trường.

Đằng sau ông ta có một người thân hình mập mạp, vẻ mặt lọ rõ sự đau khổ, tổn thương.

Tên mập ủy khuất nói nhưng cũng không dám oán trách:

-Thưa ngài, ngài thật sự muốn giết hết bọn họ sao? Những tuyển thủ bậc Kim cương này rất có giá trị hơn nữa một số người có địa vị trong Thành bang.

Người trung niên hoàn toàn không chút để tâm:

-Địa vị?

-Những kẻ thấp kém đó nói gì gì đến địa vị chứ.

-Mọi thứ đều phải nhường chỗ cho thực nghiệm, đây chính là ý nghĩa tồn tại của thế giới ngầm.

Trên đấu trường, có không ít những thi thể không đầu, máu tươi ở khắp nơi.

Đã có mười người bị chém chết rồi.

Nhưng không phải tất cả mọi người vừa rồi đều tấn công, có vài người xúi giục cho những người khác tiến lên cùng lúc đó thì bản thân đã rút lui ra đến gần lối ra và chuẩn bị chạy trốn.

Chỉ cần số người chết đủ nhiều, bọn họ có thế trực tiếp tiến vào top 10.

Dù thế nào, cũng phải lấy được tiền thưởng,

Trận đấu Kim cương, cho dù là vị trí thứ mười thôi tiền thưởng cũng là 2 vạn đồng liên bang, người đàn ông dung cảm sẽ có phần thưởng lớn.

Hứa Mạt nhìn những người này, thậm chí bọn họ vẫn chưa chạy trốn mà còn đang chờ những người khác bị loại trước.

Đây đúng là một trận thi đấu bất thường.

-Cẩn thận.

Lăng Dung nhìn trên sàn đấu bỗng nhiên hét lên, nhưng tiếng hét của cô ấy bị đám đông ồn ào lấn át rồi.

Quá nhiều người, tiếng hét của cô không đủ lớn.

Phía sau Hứa Mạt có một người đột nhiên ra tay đánh lén, không đối phó được với tên giết người kia thì trước tiên xử lý những người khác trên sàn đấu.

Cánh tay ro-bốt sắc bén vươn ra ngoài, giống như mũi khoan đâm về phía cổ Hứa Mạt.

Nếu đâm trúng sẽ đâm xuyên cổ Hứa Mạt, chỉ có con đường chết.

Nhưng Hứa Mạt như thể có thêm đôi mặt phía sau bèn nghiêng người tránh, mũi khoan tấn công từ cổ ra đằng trước rồi lướt về phía bên phải, muốn lấy đầu của Hứa Mạt.

Thế nhưng Hứa Mạt lại vươn tay ra túm chắt lấy cánh tay của kẻ này, đòn tấn công đối phương sử dụng bị khống chế.

Mĩu khoan sắc bén phát ra âm thanh chói tai nhưng cánh tay đã bị Hứa Mạt khóa chặt, hắn ta ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể động đậy.

-Là người bọc giáp!

Rất nhiều người trên khan đài nhận ra Hứa Mặt, trước đó trận giải đồng và giải bạc đều không có gì nổi bật, nhưng trong 3 trận tranh giải vàng Hứa Mạt đều đứng nhất nên đã có danh tiếng nhất định rồi.

Rất nhiều người đều nhận ra anh ấy.

Có người bàn luận:

-Suýt chút nữa bị đánh lénh rồi, người này thật độc ác, lại đột nhiên ra tay với người bọc giáp.

Trước đó tất cả sự chú ý đều dồn lên tên giết người kia, bàn cách để đối phó với hắn ta.

Không ai ngờ rằng đám người này đều có động cơ riêng, người bọc giáp mà sơ ý một chút thôi thì sợ rằng đã bị mũi khoan xuyên qua cổ rồi.

-Khốn nạn

Tiểu Thất cũng ở trên khan đài trách mắng, anh ta rất tức giận

Diệp Thanh Điệp cũng cau mày, nhưng người này ra tay với Hứa Mạt là tìm chỗ chết rồi.

Trước mắt bọn họ Hứa Mạt ấm áp, lương thiện, không nóng nảy.

Nhưng ghét điều ác như kẻ thù, đối mặt với kẻ thù không bao giờ nhượng bộ.

Để có được như bây giờ, anh ta đã phải vượt qua bao khó khăn.

-Ra tay với Hứa Mạt sao?

Hứa Mạt dùng lực cánh tay ném cơ thể của đối phương ra phía trước, nhấc tay phải và giơ thanh kiếm lên.

-Không dám ra tay với tên giết người kia nhưng lại dám giết anh ấy ư?

Người kia quay người nhìn chằm chằm Hứa Mạt sau đó hắn nhìn thấy cơ thể Hứa Mạt lao về phía trước, tốc độ rất nhanh.

Cánh tay ro-bốt trong tay giơ lên, mũi khoan đâm thẳng về phía Hứa Mạt phát ra âm thanh sắc bén đến chói tai.

Hứa Mạt nghiên người tránh và dùng thanh kiếm chém, động tác rất tự nhiên thuần thục, liền một mạch.

-Phụt!

Chém xuyên áo giáp và cắt vào cổ họng.

Đối phương cả người run rẩy, máu tươi từ cổ phun ra không ngừng, anh ta cúi đầu nhìn một cái, trong mắt đầy vẻ sợ hãi sau đó ngã xuống.

Chỉ một đao!

Hứa Mạt không thèm quay lại nhìn thi thể vừa ngã xuống, người anh ta từng giết không ít hơn so với tên sát nhân kia.

-Người bọc giáp thật mạnh.

Trên khán đài truyền đến một trận âm thanh cảm thán.

Trước đó trong trận tranh giải vàng Hứa Mạt đứng nhất trong ba trận chiến.

Lúc này trong trận tranh giải Kim cương, tưởng rằng sẽ không mạnh mẽ như vậy nhưng không ngờ đã giết kẻ thù bằng một đao xuyên giáp.

Hơn nữa, Hứa Mạt sau khi giết người xong không chạy đến vùng đất biên giới như những người khác mà vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận