Căn Cứ Số 7

Chương 209: Thiên A Hàng Lâm

-Mẹ ta mất sớm, cha ta thì vẫn luôn bận rộn với công việc của công ty và không có thời gian để quản việc trong nhà. Ta và cha đều có trách nhiệm trong việc tạo nên tính cách hiện tại của Lâm Giản.

-Tôi sẽ không hận cô ấy đâu.

Hứa Mạt thực sự không hận, hắn chỉ hoàn toàn phớt lờ mà thôi.

-Tịch tỷ, có đôi khi chị nên thả lỏng một chút và đừng tạo áp lực cho bản thân quá nhiều. Rất nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của chị, trách nhiệm cũng không thuộc về chị.

Hứa Mạt an ủi cô.

Lâm Giản không phải là trách nhiệm của cô, cô chỉ là một người chị mà thôi.

Ở cái tuổi này cô nên sống một cách vô tư, thoải mái mới đúng.

-Ngươi mới bao nhiêu tuổi đầu mà đã biết an ủi ta.

Lâm Tịch nhìn Hứa Mạt và cười nói, không để ý đến những lời của Hứa Mạt.

Cô hiểu đạo lý đó nhưng sinh ra trong gia đình này và được hưởng những điều kiện thuận lợi do gia đình mang đến, đương nhiên cô cũng phải gánh vác trách nhiệm của gia đình.

-Về sớm một chút, giữ gìn tinh thần cho tốt.

Lâm Tịch tiếp tục nói.

-Tịch tỷ, thế còn chị?

Hứa Mạt hỏi.

-Ta ngồi đây thêm một lát rồi sẽ về nghỉ ngơi.

-Vậy được, chúng ta ngày mai gặp lại.

Hứa Mạt gật đầu.

-Ngày mai gặp lại.

Lâm Tịch đáp.

.............................................

Mỗi năm cứ đến mùa tựu trường thì thành phố Cương Khung sẽ sôi động lạ thường, đó là một sự kiện lớn ở thành phố Cương Khung.

Ở trung tâm thành phố Cương Khung, khung cảnh khai giảng của nhiều trường học khác nhau được phát trên màn hình lớn, hơn nữa tất cả video đều do các phóng viên tin tức phát sóng trực tiếp.

Trong số đó, khung cảnh thu hút sự chú ý của mọi người nhiều nhất chắc chắn là Học viện Siêu Phàm.

Nhân loại đã từng trải qua thời kỳ đen tối nhất kể từ sau chiến tranh đến nay.

Cuộc xâm lược của các nền văn minh ngoài hành tinh và những cuộc tấn công của quái thú gần như mang đến thảm họa ngập đầu cho con người.

Một nhóm anh hùng đã đứng ra và cứu vớt nhân loại.

Thành phố được xây dựng lại và các liên bang được thành lập. Ngoài các trường học, con người đã thành lập những học viện đặc biệt ở các thành phố.

Đó là nơi bồi dưỡng anh hùng, là cái nôi của người dũng sĩ.

Mục đích ban đầu của việc thành lập Học viện Siêu Phàm là đào tạo những anh hùng, những dũng sĩ dũng cảm có thể chiến đấu vì nhân loại. Rất nhiều người trong số họ sẽ để lại dấu ấn mạnh mẽ trong lịch sử nhân loại.

Phía sau Học viện Siêu Phàm là thành phố, là quân đội, là chính phủ liên bang và thậm chí là toàn bộ loài người.

Họ là tương lai của nhân loại.

Dưới bối cảnh như vậy, người ta dễ dàng có thể tưởng tượng được mức độ chú ý mà Học viện Siêu Phàm nhận được trong mùa tựu trường đầu tiên của mỗi năm.

Các phương tiện thông tin đại chúng sẽ ghi lại toàn bộ quá trình ghi danh của sinh viên năm nhất rồi phát sóng trực tiếp trên các màn hình lớn trong thành phố. Người dân của thành phố Cương Khung không cần biết là đang ở đâu, họ chỉ cần ngẩng đầu lên thì đều có thể nhìn thấy những khuôn mặt tràn đầy sức sống.

Khu phố Khải Hoàn là một trong những khu mua sắm sầm uất nhất ở thành phố Khương Cung, người đến kẻ đi đông nghìn nghịt.

Từng tòa nhà cao ốc sang trọng và xa hoa, ngẩng đầu lên có thể thấy màn hình cực lớn trên các tòa nhà cao ốc cũng đang phát khung cảnh nhập học của các trường học và Học viện Siêu Phàm.

Đường lối đi lại vô cùng sạch sẽ, Hứa Mạt đi đến và ngắm nhìn dòng người tấp nập rồi cảm thấy bây giờ bản thân mới thực sự cảm nhận được sự phồn hoa của thành phố Cương Khung.

Đây là một thành phố với số dân lên đến hàng trăm triệu người.

-Mau lên.

Diệp Thanh Điệp kéo Hứa Mạt đi.

Hứa Mạt cảm thấy có chút kỳ quái. Diệp Thanh Điệp dẫn hắn đi mua quần áo, nói là hắn cần ăn mặc đẹp hơn. Điều này khiến Hứa Mạt có chút không nói nên lời nhưng Lâm Tịch lại đồng ý với suy nghĩ của Diệp Khuynh Điệp.

-Không mua có được không?

Hứa Mạt lúng túng nói.

Còn chưa đưa Điệp tỷ đi mua sắm ở khu phố cao cấp thì Diệp Thanh Điệp đã dẫn hắn đi trước.

-Không được.

Diệp Thanh Điệp kiên quyết từ chối nói:

-Hôm nay ngươi đi thi, không ít thì nhiều cũng phải để lại được ấn tượng tốt với người ta, ngươi nhìn quần áo của bản thân xem, mặc thế thì để lại ấn tượng tốt kiểu gì.

Quần áo của Từ Mặc đều là đồ mang theo từ thế giới trước, sau khi đến thế giới này thì nó có chút cũ, trông có vẻ lạc lõng giống như hàng lỗi thời đã bị đào thải.

-Tôi cũng không phải học sinh, tôi chỉ đi kiểm tra mức độ dung hợp của nguyên lực thôi mà.

Hứa Mạt bất đắc dĩ nói.

-Đi kiểm tra cũng phải coi trọng.

Diệp Thanh Điệp kéo hắn đi về một hướng.

Ít nhất thì cô rất coi trọng.

Bất kể kết quả có như thế nào thì cô cũng muốn trông Hứa Mạt sẽ gọn gàng, ưa nhìn giống như những tân sinh viên mới vào trường, không muốn hắn bị coi là quái dị, lạc loài.

Cô không muốn Hứa Mạt bị đối xử khác biệt dù hắn không có căn cước chứng minh thân phận.

Nếu hắn trúng tuyển thì sao?

Nếu như Hứa Mạt có mức độ dung hợp nguyên lực cao, trường học đặc biệt tiếp nhận hắn thì sao?

Cho dù có quy định không có căn cước chứng minh thân phận thì không được học tập ở học viện nhưng Diệp Thanh Điệp vẫn ôm một chút hy vọng xa vời.

《Thiên A Hàng Lâm》*

*《Thiên A Hàng Lâm》là một tiểu thuyết giả tưởng của tác giả Mưa Sương Giang Nam. Cốt truyện kể về Sở Quân Quy ban đầu chỉ là một đối tượng thí nghiệm tuyệt mật được nuôi dưỡng trong triều đại nhà Đường, tuy nhiên trong một lần ngoài ý muốn thì anh đã thoát ra khỏi cơ sở thí nghiệm, đột phá những hạn chế và trở thành một cá thể có nhân cách độc lập. Kể từ đó, trong thời đại phát triển giữa các vì sao vĩ đại, anh ấy đã đi khắp thiên hà, chiến đấu mọi lúc và mở ra một kỉ nguyên mới cho nhân loại.

Hắn là Hứa Mạt đó, có lẽ hắn có thể làm được thì sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận