Căn Cứ Số 7

Chương 952: Bảo vệ

Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn Hứa Mạt, nói:

-Tiên sinh, mặc dù có hơi quá đáng, nhưng tôi có thể mời người trở thành kỵ sĩ của tôi không?

Cô hy vọng Hứa Mạt sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cô, chỉ dẫn cô, giúp đỡ cô.

-Kỵ sĩ của công chúa?

Hứa Mạt cảm thấy có hơi quái dị, công chúa điện hạ à, ý nghĩ của ngài rất nguy hiểm đó!

Hắn là muốn trở thành kỵ sĩ của nữ ma đầu cơ!

-Y Lệ Toa Bạch, tôi phải đi rồi.

Hứa Mạt mở miệng nói, Y Lệ Toa Bạch nghe được lời của Hứa Mạt liền cảm thấy thất vọng, nhẹ nhàng gật đầu.

Hứa Mạt quay người rời đi, nhìn theo bóng lưng của hắn, Y Lệ Toa Bạch bỗng hỏi:

-Tiên sinh, chúng ta có quen biết sao?

Cô vẫn luôn có cảm giác, tiên sinh ở ngoài đời rất có thể cũng quen vô. Trong đầu luôn có suy nghĩ này, nhưng cô luôn thấy không chắc chắn, dường như đã bỏ qua cái gì đó. Nếu là có thể nắm bắt được, có lẽ, cô có thể tìm ra tiên sinh là ai.

-Gặp qua rồi.

Hứa Mạt trả lời, tiếp tục cất bước rời đi. Hắn nghĩ rằng về sau phải giữ khoảng cách, bây giờ Y Lệ Toa Bạch rất nguy hiểm. Hơn nữa, hắn cảm thấy dường như cô ta đã biết được một ít chuyện, cứ tiếp xúc như vậy sợ là cô ta sẽ phát hiện ra hắn.

Mặc dù tất cả những việc làm hôm nay là để củng cố danh tiếng của Y Lệ Toa Bạch, nhưng mà, Hứa Mạt cảm thấy mình đang đi bên đường biên giới của cái chết.

Có nên bổ túc một chút không nhỉ?

Nhìn bóng lưng của Hứa Mạt đi khỏi, cảm giác của Y Lệ Toa Bạch càng thêm mãnh liệt.

Chỉ là gặp qua thôi sao?

Tiên sinh cực kỳ có thể đã gặp cô, nói cách khác, bọn họ, rất có khả năng là quen biết!

Vậy thì tiên sinh đến cuối cùng là ai?

...

Toàn bộ đại học Lư Tạp Tư đều đang truy tìm Hứa Mạt.

Tuy rằng trước đó là xuất phát từ sự tôn trọng, bọn hắn mới không cản Hứa Mạt lại, nhưng không có nghĩa là bọn hắn không tò mò về thân phận của Hứa Mạt.

Vị sinh viên thiên tài nào của đại học Lư Tạp Tư lại có sức chiến đấu khủng như vậy?

Khoa Siêu phàm thậm chí còn bắt đầu dùng phương pháp loại trừ. Ngoài ra, các sinh viên khoa khác cũng đang quan sát xung quanh xem có người siêu phàm cường đại nào đó ẩn danh hay không.

Trong trường học, tất cả mọi người đều đang bàn tán về việc này, suy đoán thân phận của Hứa Mạt.

Đại học Lư Tạp Tư không hề kiềm nén chút nào, dường như với trận chiến kia, bọn họ liền nở mày nở mặt. Cơ mà, bọn hắn biết, đây là công sức của một mình Hứa Mạt, là do tự hắn làm được, thay mặt cứu danh dự của đại học Lư Tạp Tư, làm Ni La nhục nhã rời đi.

Công chúa Y Lệ Toa Bạch hẳn sẽ biết, chỉ có điều, sợ là công chúa sẽ không nói đâu.

Không ngờ tới trong trường học lại có sinh viên có thể dạy dỗ được công chúa Y Lệ Toa Bạch, hơn nữa, tương lai hắn chắc sẽ trở thành kỵ sĩ của công chúa.

Bọn hắn làm sao mà biết, đến cả U Lệ Toa Bạch, hiện tại vẫn không thể tìm ra được người.

Kẻ đầu tiêu của việc này, Hứa Mạt đã quay trở lại đi làm ở thư viện.

Ni La bị đuổi đo, thêm nữa còn đồng ý sẽ không bước vào đại học Lư Tạp Tư. Hắn tất nhiên hợp tình hợp lý đi làm lại, không có ai hoài nghi hắn, dù sao nguy hiểm cũng đã được hóa giải.

Thư viện, sóng gió đã lắng lại, sinh viên đại học Lư Tạp Tư cũng bắt đầu tất bật với công việc của mình. Liên tiếp có người tới đây, chỉ là trong miệng bọn họ vẫn bàn luận chuyện xảy ra trước đó như cũ, và suy đoán thân phận của Hứa Mạt.

Cuộc chiến hôm đó đã để lại trong lòng sinh viên đại học Lư Tạp Tư sức công phá cực kỳ mạnh.

-Ồ!

Lúc này, có một nữ sinh nhìn thấy Hứa Mạt, không khỏi cười hỏi:

-Hứa Mạt, đi làm lại rồi à?

-Đúng vậy đó.

Hứa Mạt mỉm cười đáp lại.

-Cậu cái tên này, tin tức cũng nhạy quá.

Nữ sinh kia nháy nháy mắt, mở miệng nói:

-Có mà, bây giờ thì không sao rồi, không cần trốn nữa, Ni La chắc là sẽ không đến nữa đâu, cậu nên cảm ơn tiểu thư Y Lệ Toa Bạch và thị vệ của cô ấy đi.

Các cô tự nhiên cũng cho rằng, Hứa Mạt biết được thông tin, thế là về thư viện đi làm, hiện tại không có gì nguy hiểm.

-Ừ.

Hứa Mạt gật đầu.

-Cậu không nhìn thấy được trận chiến kia, đáng tiếc ghê, kỵ sĩ bảo vệ công chúa quá đẹp trai.

Nữ sinh nói.

-Tôi có nghe rồi.

Hứa Mạt hỏi:

-Các cô cũng không biết thân phận của hắn sao?

Nữ sinh lắc đầu:

-Tiểu thư Y Lệ Toa Bạch chắc sẽ biết, tôi cho là tiểu thư Y Lệ Toa Bạch đang yêu đương đó. Kiểu kỵ sĩ như thế, ai mà không yêu chứ, nhất định là rất đẹp trai, tôi cũng muốn kiểu kỵ sĩ vậy.

-Trong mơ cái gì cũng có đó.

Nữ sinh bên cạnh cười trêu ghẹo đáp.

-Cậu không muốn có sao?

-Tất nhiên là muốn, kiểu kỵ sĩ đó, ai mà không muốn yêu.

Nữ sinh bên cạnh trả lời.

Hứa Mạt nhìn hai nữ sinh nói chuyện, mấy người đều không được bình thường!!

-Có muốn suy tính một chút về tôi không?

Hứa Mạt yếu ớt hỏi.

-Cậu à?

Cô bé kia nhìn Hứa Mạt.

-Làm kỵ sĩ cho các cô!

Ánh mắt Hứa Mạt kỳ lạ đề nghị.

Hai cô thấy ánh mắt của Hứa Mạt dường như đã hiểu được gì đó.

-Xí, tên cặn bã!

-Đồ không biết xấu hổ!

Nữ sinh mắng.

Hứa Mạt gãi đầu một cái, có cảm giác hơi vô tội, không phải là các cô muốn tôi làm kỵ sĩ sao??

Ôi, phụ nữ.

Lúc này, cách đó không xa đi tới một người. Đôi mắt Hứa Mạt đảo qua, sau đó cúi đầu yên tĩnh đọc sách, miệng còn phát ra âm thanh đọc.

Linh tức giận ngồi bên cạnh Hứa Mạt, vừa đến đã thấy hắn trêu chọc nữ sinh rồi!

-Linh, cậu đã đến rồi à.

Hứa Mạt giống như là giờ mới phát hiện, ngẩng đầu nói với Linh.

Tên lừa đảo này, còn làm bộ không thấy cô?

Linh có hơi không vui, mặc dù đã đọc qua Hoàng hậu của Đế quốc, cô biết mình phải rộng lượng hơn, phải vì Hứa Mạt cân nhắc chuyện lớn.

Hứa Mạt giúp Y Lệ Toa Bạch là vì công ty.

Nhưng mà, ai cho phép hắn đẹp trai như vậy?

Bảo vệ lấy Y Lệ Toa Bạch, hắn chưa bao giờ làm như vậy với cô.

Hừ!

Cô không vui!

Linh không để ý đến hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận