Căn Cứ Số 7

Chương 218: Bán nữ cầu vinh

-Được.

Hứa Mạt gật đầu, Lâm Thanh Trạch vừa rời đi. Hứa Mạt nhìn thoáng qua phía bên kia, có chút hiếu kỳ.

-Chủ nhân nơi này là ai đây?

Tiểu Thất nhẹ giọng hỏi.

-Không biết được.

Hứa Mạt lắc đầu.

-Chỗ ở tồi tàn như vậy, hẳn là rất bình thường nhỉ.

Tiểu Thất nói thầm, so với nhà Lâm Tịch, nơi này thực sự quá bình thường.

-Đúng rồi Mạt ca, mở ra xem đi.

Tiểu Thất nhìn về phía phong thư trong tay Hứa Mạt.

Hứa Mạt mở ra, có mấy tấm thẻ cứng.

Một tấm thẻ trong đó còn ghi chú một vài chữ, hình như là tên của tiểu khu cùng với số phòng cụ thể.

-Hàn Viên, số 18.

Tiểu Thất nhận lấy nhìn thoáng qua, nói thầm một tiếng:

-Nghe giống như chẳng ra sao cả.

-Điệp tỷ, trước tiên chị cứ thu lại để đó đi, có rảnh lại đi xem.

Hứa Mạt đưa thẻ cho Diệp Thanh Điệp.

Diệp Thanh Điệp gật đầu, rất tùy ý mà cất đi.

Nếu như Tôn mập mạp biết thái độ không coi trọng của bọn họ lúc này, có lẽ sẽ tức giận đến phun máu.

Lần này hắn ta đã bỏ hết cả tiền vốn.

Không nỡ mua cho con gái Tôn Tiểu Tiểu của mình nơi ở tốt như vậy.

Một nhóm người đi dạo, phòng ở nơi này không lớn, nhưng đều cực kỳ sạch sẽ.

-Mạt ca, làm sao có cảm giác học viện cũng không để ý đến như thế.

Tiểu Thất thầm nói.

-Có thể giúp chúng ta sắp xếp tốt tất cả mọi thứ đã rất tốt rồi, ở nhà Tịch tỷ mấy ngày đã quên cuộc sống trước kia.

Hứa Mạt nói với Tiểu Thất.

Ngược lại hắn cảm thấy rất tốt.

Mấy người đi lòng vòng chọn lựa phòng ở, sau đó đi tới kho hàng kia.

Giống như Lâm Thanh Trạch nói, quả nhiên nhà kho này có rất nhiều thiết bị máy móc.

Cũng có các loại vũ khí, mà lại tương đối cũ kỹ.

Hắn còn nhìn thấy cơ giáp đời cực kỳ cũ, giống như cơ giáp hắn đã điều khiển ở thế giới dưới lòng đất.

Hứa Mạt đến trước một khung cơ giáp, cơ giáp này có màu đen sẫm, nó cầm trong tay chiến đao màu đen, giống như là một con quái thú.

Có một cụ già quét dọn vệ sinh đang lau cơ giáp này, khiến cho cơ giáp cực kỳ sạch sẽ, không dính chút xíu bụi bặm nào.

Trên cơ giáp này có không ít nơi bị tổn hại.

-Hẳn là bộ cơ giáp đời cũ này đã thân kinh bách chiến.

Hứa Mạt thấp giọng nói, cứ như hắn được thấy một chiến sĩ cổ xưa già cỗi.

-Cháu biết điều khiển cơ giáp?

Cụ già quét dọn vệ sinh nhìn về phía Hứa Mạt nói.

Hứa Mạt đánh giá đối phương, ông lão kia cực kỳ phổ thông, vẻ ngoài xấu xí, trong một nhóm người sẽ không được ai chú ý.

-Tạm được.

Hứa Mạt gật đầu:

-Cơ giáp này còn có thể dùng không?

-Có thể.

Ông lão gật đầu.

Hứa Mạt mở cửa khoang cơ giáp ra đi lên, phát hiện cơ giáp có thể khởi động bình thường, mà bên trong có chứa nguồn năng lượng.

-Ầm ầm....

Hứa Mạt rục rịch cất bước, khống chế cơ giáp vung chiến đao, rất linh hoạt.

Ông lão nhìn Hứa Mạt, ông đi tới một chiếc cơ giáp màu bạc khác cách đó không xa, sau đó đi vào buồng điều khiển.

Cơ giáp khởi động, hướng mặt về phía Hứa Mạt.

Hứa Mạt sửng sốt một chút.

-Thử một chút.

Trong cơ giáp màu bạc truyền đến giọng ông lão.

-Lão tiên sinh cẩn thận.

Hứa Mạt vừa mở miệng nói, sau đó cơ giáp màu đen hóa thân thành quái thú hung mãnh, chạy như điên tới cơ giáp màu bạc.

Hai chân cơ giáp màu bạc đứng vững, thậm chí trong tay còn không có vũ khí, chuẩn bị xong động tác chiến đấu.

-Ầm.

Một tiếng vang thật lớn, chiến đao trong tay cơ giáp màu đen chém giết hung mãnh, bổ về phía cơ giáp màu bạc.

Chỉ thấy cơ giáp màu bạc dùng một động tác cực kỳ tinh tế để tránh thoát, không có chút vụng về nào thuộc về cơ giáp, cứ như là động tác từ cơ thể con người, cực kỳ cân đối.

Hứa Mạt phản ứng cực nhanh, chiến đao chém ngang mà ra.

Một thanh âm truyền ra, cánh tay hắn dùng để chém ra bị cánh tay trái của đối phương đón đỡ, sau đó thân thể cơ giáp màu bạc tung về phía trước.

-Oanh....

Cơ giáp màu đen trực tiếp bị hất bay ra ngoài, liên tục lùi về phía sau.

Trong cơ giáp con ngươi, Hứa Mạt co lại, nhìn chằm chằm về phía trước.

Gặp được cao thủ.

Sau lưng, mấy người Diệp Thanh Điệp cũng sửng sốt.

Phải biết, Hứa Mạt điều khiển cơ giáp thì chưa từng thua.

Trong thế giới dưới lòng đất, hắn dùng một khung cơ giáp trực tiếp giết khắp dưới mặt đất.

Nhưng bây giờ, hắn bị một ông già đánh lui.

Không hổ là siêu phàm học viện.

Tùy tiện gặp một người quét rác thôi mà đã lợi hại như vậy!



Bên trong cơ giáp màu đen, ánh mắt Hứa Mạt nghiêm trọng hơn mấy phần, bước vào trạng thái chiến đấu tốt nhất.

-Rầm.

Năng lượng cơ giáp phun ra, dùng tốc độ cao trượt về phía trước, chiến đao nâng ngang, chém xéo xuống.

Chiêu như vậy, đối phương rất khó nhúc nhích để né tránh.

Nhưng ngay lúc cánh tay Hứa Mạt chém ra, cơ giáp màu bạc hoàn toàn không né tránh, thậm chí không hề lui bước, mà ngược lại bước tới phía trước.

Đột nhiên cơ giáp đang trượt tốc độ cao phải ngừng thế tiến lên, nhưng cơ giáp màu bạc chợt gia tốc vọt tới trước.

Hai khung cơ giáp tạo thành một mớ bòng bong.

Cánh tay trái cơ giáp màu bạc đánh vào vị trí dưới bờ vai trên cánh tay phải cơ giáp màu đen, trực tiếp khiến động tác của Hứa Mạt biến hình, đồng thời ngăn cản chiến đao.

-Rầm....

Hứa Mạt lại bị đẩy lui một lần nữa.

Hai lần giao phong, không có khác biệt.

Trước kia là Hứa Mạt đối phó người khác như thế.

Hiện tại, đến phiên người khác đối phó hắn.

Càng đáng sợ là, cơ giáp của đối phương dùng tay không.

Hứa Mạt thở sâu.

Hắn lại xông ra một lần nữa.

Lần này, cơ giáp màu bạc cũng chạy về phía hắn.

Không phải trượt, mà là chạy.

Cỗ khí thế một đi không trở lại, khiến Hứa Mạt cảm giác người hắn đang đối mặt không phải một ông lão đã có tuổi, mà là một dũng sĩ tấn công trên chiến trường.

Động tác Hứa Mạt rất nhanh, cho dù là điều khiển cơ giáp, vẫn duy trì thao tác có độ chính xác và độ nhạy cực cao như cũ.

Nhưng lần này, cứ như tất cả đều mất linh.

Hắn bị đè ra đánh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận