Căn Cứ Số 7

Chương 357: Sức mạnh đồng tiền cũng vô dụng

Thời gian ngắn ngủi như thế mà hắn đã tìm được đến mình rồi.

Hắn bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ cảnh giác mãnh liệt. Hân còn tưởng rằng ở sân thi đấu Siêu Thần sẽ không có ai biết được mình, thế mà không ngờ nhanh như vậy liền bị tìm được thân phận thật sự.

-Đừng có căng thẳng, tôi không có ác ý.

Người ngoài hành tinh mở miệng nói.

-Ngươi làm thế nào mà tìm được?

Hứa Mạt hỏi.

-Sức mạnh đồng tiền đó.

Người ngoài hành tinh đáp lại.

-Siêu năng lực hả?

Hứa Mạt cảm thấy vô cùng quỷ dị:

-Đó là siêu năng lực gì?

-Năng lực...tiền giấy chứ gì.

Người ngoài hành tinh nhấn mạnh nói.

-???

Hứa Mạt cảm thấy kỳ quái.

Tiền giấy?

-Người đạt danh hiệu thợ săn nổi tiếng nhất thành phố Cương Khung chỉ có một, thiên tài cấp S của học viện Nặc Á Hứa Mạt, đẳng cấp nguyên lực cũng phù hợp nữa.

Người ngoài hành tinh tiếp tục nói.

Hứa Mạt đã hiểu đại khái, cái này không chỉ là sức mạnh đồng tiền bình thường.

Sức mạnh đồng tiền bình thường không thể vượt qua được phạm vi thành phố.

Ở giữa các thành phố ở thời đại này không có sự liên kết chặt chẽ như kiếp trước. Bởi vì đã trải qua thời kỳ phế tích nên giữa các thành phố đều ngăn cách lẫn nhau, ở giữa là khu vực phế tích, nơi quái thú hoành hành.

Vì thế các thành phố đều tương đối độc lập, mặc dù đã thành lập Liên bang nhưng vẫn là các thành phố tự trị.

Nói là thành phố nhưng lại càng giống các quốc gia hơn.

-Sao lại tìm tôi?

Hứa Mạt hỏi.

-Tò mò thôi, cậu có siêu năng lực gì vậy?

Người ngoài hành tinh hỏi.

-Cúp máy nhá.

Hứa Mạt đáp lại.

-Đừng.

Người ngoài hành tinh nói:

-Nghe nói cậu thôi học ở học viện Nặc Á rồi, học viện ở thành phố Cương Khung thua xa thủ phủ, cậu có muốn đến thủ phủ làm em trai của tôi không, tôi phái người đến đón cậu, đưa cậu vào học viện.

Hứa Mạt lập tức cúp máy.

Máy truyền tin lại tiếp tục rung lên, hắn lại cúp máy.

Máy lại rung, lại cúp. Sau cùng, hắn liền dứt khoát khóa máy truyền tin lại luôn.

Có bệnh. Đúng là người ngoài tinh.

Cơ mà, sức mạnh sao chép trong lời nói của đối phương thật mạnh, clnf có thể vượt qua phế tích phái người đến đón hắn?

Hứa Mạt nghĩ thầm, hay là làm thân với hắn?

Về sau nếu thiếu tiền...

Làm em trai?

Nếu mà có tiền nhiều thì cũng không phải là không thể nha!

.......

Ngày thứ hai, tại sân thi đấu Siêu Thần.

Hai bóng người trong khu phế tích đang giao chiến không ngừng, xung quanh không có ai cả, đều đã bị bọn hắn giết sạch.

Không lâu sau đó, hệ thống truyền ra âm thanh nhắc nhở.

Công chúa Lạc Phách, giết chết thợ săn.

Ngày thứ hai.

Công chúa Lạc Phách, giết chết thợ săn.

Ngày thứ ba.

Công chúa Lạc Phách, giết chết thợ săn.

Ngày thứ tư

Công chúa Lạc Phách, giết chết thợ săn.

Sân thi đấu Siêu Thần mấy ngày nay có rất nhiều người đến.

Lúc trước thì có người ngoài tinh đến điên cuồng khiêu chiến với nữ ma đầu.

Hiện tại thì có thợ săn.

Xem ra, nữ ma đầu là cửa ải mà tất cả mọi người đều không vượt qua được trong sân thi đấu Siêu Thần.

Người xếp thứ hai ngàn năm đã đổi người rồi.

Từ người ngoài hành tinh chuyển thành thợ săn.

Rất nhiều người đều đồng cảm với thợ săn, gặp phải nữ ma đầu.

Ngày thứ năm.

Không khí phía dưới thành phố Cương Khung đang vô cùng khẩn trương.

Ngày mai, chính là ngày mà tám đại học viện Siêu Phàm quyết đấu với quân đội phía nam.

Dân chúng cũng chẳng biết mình đang hy vọng bên nào sẽ thắng.

Chỉ là cảm thấy hơi căng thẳng chút thôi.

Nếu như quân đội thắng, chẳng phải đã chứng minh rằng học viện Siêu Phàm rất yếu sao? Đã lãng phí biết bao tài nguyên của thành phố Cương Khung mà vẫn vậy thì người dân quả thật sẽ vô cùng khó chịu.

Bọn hắn cũng không muốn nhìn thấy học viện Siêu Phàm thua đâu.

Nhưng họ cũng không hề mong rằng quân đội phía nam sẽ thua.

Tâm lý của dân chúng vô cùng mâu thuẫn, cũng rất khẩn trương.

Tất nhiên, càng căng thẳng hơn chính là tám đại học viện Siêu Phàm.

Tất cả truyền thông đều đang xem thường bọn hắn, cho rằng trận chiến này học viện Siêu Phàm chắc chắn sẽ thua.

Đứng trước hoàn cảnh đó, có thể tưởng tượng được áp lực khổng lồ mà học viện Siêu Phàm phải đối mặt.

Nhưng mà, nhóm con cưng của trời trẻ tuổi kia vẫn luôn không cho rằng chính mình sẽ thua dưới tay quân đội.

Ngày mai, bọn hắn nhất định sẽ cho thành phố Cương Khung thấy.

Tất cả mọi người đều đang nín thở chờ đợi.

Hứa Mạt vẫn chẳng cảm thấy gì như cũ, tiến vào sân thi đấu Siêu Thần.

Trên sân đang có mưa nhỏ.

Hệ thống vẫn đang có tiếng thông báo công chúa Lạc Phách giết chết thợ săn. Mọi người ở sân thi đấu Siêu Thần đều biết đã đến giờ hai tên kia online thi đấu.

Bọn hắn dường như đã quen rồi.

Mỗi ngày đều phải đại chiến một trận.

Tại một bãi đất cao trong sân thi đấu Siêu Thần, hai bóng người đang ngồi trên đó.

Người ngoài hành tinh tháo mũ sắt xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn, khoảng mười bảy tuổi, trên mặt luôn hiện ra một nụ cười tự tin.

Một chân của hắn đang đung đưa ở dưới, chân khác thì lại giẫm vào phía trên vách đá dựng đứng, tay trái còn ôm ấp một vị mỹ nữ của sân thi đấu Siêu Thần.

-Ở thế giới phế tích, tôi có không ít bất động sản giả lập, chờ ra khỏi sân thi đấu Siêu Thần, tôi gửi cho em một cái nhá.

Người ngoài hành tinh mở miệng nói với cô gái xinh đẹp bên cạnh.

-Vâng.

Cô gái dịu dàng ôm cánh tay của người ngoài hành tinh, tựa lên vai của hắn, trả lời ngọt ngào.

Người ngoài hành tinh cảm thán, hắn vẫn là thích cái cuộc sống giản dị không màu mè này hơn. Nếu phải chém chém giết giết mỗi ngày như thợ săn và công chúa Lạc Phách thì làm gì có ý nghĩa.

Hai cái người kia lại muốn đánh chém nhau nữa rồi.

Thợ săn thật đáng thương.

Hắn rất muốn nhìn thấy khuôn mặt thật sự của công chúa Lạc Phách, nhưng mà lại đánh không thắng, sức mạnh đồng tiền của hắn cũng vô dụng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận