Căn Cứ Số 7

Chương 792: Trốn tránh

Linh thì thầm:

-Một người trông rất đẹp trai ý.

Hứa Mạt hơi cảm động.

Hắn cảm động lắc đầu.

Nữ ma đầu đúng là rất có mắt nhìn.

-Cao gần bằng tôi.

Linh tiếp tục nói.

Thị viện bất động nhìn về phía trước, sau đó tiếp tục lắc đầu, trông giống như một pho tượng vậy.

Linh có chút thất vọng, chỉ đành tiếp tục chờ đợi.

Ở một phía khác, cuộc chiến vẫn tiếp tục bùng nổ, đã có không ít người tham gia trận giao đấu, có thắng có thua, nhưng Tát Nhĩ có chuẩn bị mới đến đây, khả năng chiến đấu của những người hắn mang đến thật sự là vô cùng hung bạo, thắng nhiều hơn thua, áp đảo con cháu quý tộc bên phía Y Lệ Sa Bạch.

Đặc biệt là chàng thanh niên tóc húi cua đang tham gia trận chiến lúc này, thân hình cậu ta cao to vuông vức, khả năng chiến đấu thì vô cùng mạnh mẽ, liên tục chiến đấu với nhiều người, nhưng đều mạnh mẽ nghiền nát đối phương, có rất nhiều người nhận ra người này, cũng là người đến từ vương quốc Tát Tư, cậu ta là thủ hạ của Tát Nhĩ, trong cuộc thi của khóa tân sinh viên đã để lộ ra tài năng của mình, đánh bại mấy người đứng đầu, không có mấy ai có thể sánh kịp.

Trừ khi là Y Lệ Sa Bạch đích thân ra tay, nhưng nếu cô ra tay thì chính là tự hạ thấp thân phận.

-Bang, bang…

Lại có liên tiếp hai người bị đánh bại, Y Trạch cũng bị đánh lui, nhất thời không có ai dám tiến lên.

Trên chiến trường bỗng nhiên yên tĩnh, Y Lệ Sa Bạch lạnh lùng.

-Ai có thể đánh bại hắn ta, ta sẽ trọng thưởng.

Y Lệ Sa Bạch nói, nhưng những người ở quanh đó đều yên lặng, nếu thất bại thì chẳng phải là một chuyện mất mặt hay sao, đối phương chỉ là một nô bộc của Tát Nhĩ mà thôi.

Nhưng khả năng chiến đấu của tên nô bộc này lại vô cùng mạnh.

Ở một bên, Linh đợi một lúc lâu sau, phát hiện ra vẫn chưa thấy Hứa Mạt xuất hiện.

Nghĩ đến đây, Linh cầm máy liên lạc, không biết tên không đó có nhận điện thoại không.

Trong khoảnh khắc Linh Lấy máy liên lạc ra, Hứa Mạt đứng bên cạnh chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Cái này….

Linh đã bắt đầu bấm số của Hứa Mạt.

-Để tôi!

Hứa Mạt thấp giọng hét lên, sau đó lập tức bước xuống bậc thềm và lao về phía chiến trường, sải bước lớn và đi qua Linh, dưới chân hắn phát ra âm thanh dữ dội, giống như ẩn chứa sức mạnh cực lớn.

Linh liếc nhìn thị vệ rồi lại nhìn máy liên lạc, không nghe thấy tiếng gì, quả nhiên là không có ai bắt máy.

Lại nhìn vào bên trong, làm loạn trong nhà người khác hình như là không được hay cho lắm.

Linh có chút đau đầu.

Y Lệ Sa Bạch rất không vui, vô cùng khó chịu, bên phía cô lại không có mộ ai dám xông lên, một kẻ tay sai của đối phương đã đánh bại toàn bộ người của cô, mặt mũi cô biết để đi đâu?

Hơn nữa, không có ai dám xuất chiến.

Nhưng lúc này, một âm thanh làm phấn chấn lòng người vang lên, khiến nội tâm Y Lệ Sa Bạch khẽ dao động, có người dám ra mặt rồi sao?

Cô quay đầu lại liền nhìn thấy một thị vệ đang lao về phía này, bèn nói với hắn:

-Dũng sĩ của hoàng tộc hành tinh Lô Tạp Tư, bất luận thắng hay thua, Y Lệ Sa Bạch tôi sẽ ghi nhớ sự dũng cảm của cậu.

Hứa Mạt giống như là vốn dĩ không nghe thấy những gì cô nói mà tiếp tục xông lên, máy liên lạc trên người vẫn đang rung lên.

Hắn thầm nghĩ phải thua thế nào đây, phải thua thế nào đâu…. là bị buộc phải ngã ra hay là tự ngã đây

Thắng thì không thể thắng được.

Hứa Mạt rất đau đầu.

Tại sao hắn phải đến đây?

Dưới sự mong đợi của tất cả mọi người, Hứa Mạt bước lên chiến trường, ở bên kia, Tát Nhĩ nhìn thấy một thị vệ xuất hiện thì không khỏi lộ ra vẻ lạnh nhạt, thấp giọng nói:

-Tát Khắc, lĩnh giáo thực lực của dũng sĩ hành tinh Lô Tạp Tư, không cần phải nhẹ tay.

Nếu đã không phải là học sinh mà chỉ là một thị vệ…

Vậy thì cũng không cần phải khách khí!

-Vâng.

Tát Khắc gật đầu, hắn bước lên phía trước, năng lượng điên cuồng bạo phát, tay cầm một chiếc rìu chiến cực lớn, lúc này trên chiếc rìu chiến kia xuất hiện ánh sáng năng lượng hung bạo lưu động.

Tát Khắc nhảy vọt lên rồi từ trên cao chém xuống, trên rìu chiến có một luồng sáng đáng sợ chém xuống, như thể chém đôi không gian ra thành hai mảnh.

-Tôi…

Hứa Mạt vốn định nhận lấy một đòn và chủ động rút lui khỏi chiến trường, nhưng đòn công kích của Tát Khắc hình như muốn tới để lấy mạng?

Lúc này trong tay hắn cầm trang bị của thị vệ, không phải là đao mà là một ngọn giáo.

-Ầm…

Khẽ di chuyển cơ thể để tránh né, chiến rìu của Tát Khắc chém lên mặt đất và phát ra âm thanh hung bạo, mặt đất như xuất hiện vết nứt.

Hứa Mạt cầm ngọn giáo và di chuyển, cây giáo dài ma sát với mặt đất và lùi về sau.

Chỉ thấy chiến rìu khổng lồ của Tát Khắc quét ra và chém về phía đầu của Hứa Mạt, Hứa Mạt lùi lại, dậm chân về phía trước và mượn lực trượt lùi lại.

-Hả?

Hai lần tấn công hung bạo của Tác Khắc đều không trúng, cơ thể hắn phát ra luồng khí cuồng bạo, bụp một tiếng là tiếp lúc xông lên, rìu chiến liên tục chém ra, những luồng sáng của rìu chiến lóe lên, cơ thể Hứa Mạt hết né trái lại né phải.

Chiến giáp trên người hắn không phải áo giáp hàng đầu, nếu như bị chém trúng thì chắc chắn sẽ bị chém rách, thế tấn công của Tát Khắc vô cùng đáng sợ, hắn không dám để đối phương chém trúng!

Thế là Tát Khắc của đuổi theo hắn mà chém, Hứa Mạt thì luôn trốn tránh, cây giáo dài liên tục ma sát với mặt đất và phát ra âm thanh chói tai, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không xuất chiêu.

-Phản công đi!

Những người xung quanh đều lo lắng, toàn trốn tránh, không dám phản công sao?

Y Lệ Sa Bạch cau mày, dũng sĩ mà cô nói lại cứ trốn tránh trận chiến.

Nhưng tốc độ phản ứng quả thật rất nhanh.

Chẳng lẽ đây là chiến thuật của hắn?

Nhưng Y Lệ Sa Bạch phát hiện, Hứa Mạt căn bản không có chiến thuật, hắn đang trốn tránh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận