Căn Cứ Số 7

Chương 791: Kì quái

Muốn thay đổi thì cần dựa vào sự nỗ lực của các thế hệ, đồng thời bọn họ cũng cần phải đi tuyên truyền rộng rãi nền văn hóa của bọn họ.

Hôm nay là một cơ hội rất tốt, người ở đây phần lớn là các quý tộc của hành tinh Lô Tạp Tư cùng một số người có thân phận tới từ các tinh cầu khác, để cho bọn họ hiểu biết một chút về truyền thống của vương quốc Tát Tư bọn họ.

-Không có hứng thú.

Y Lệ Sa Bạch lãnh đạm đáp lại:

-Đây là hành tinh Lô Tạp Tư.

Tát Nhĩ muốn thuộc hạ của hắn giao đấu với cô sao?

Trong nhận thức của Y Lệ Sa Bạch, đây là hạ thấp thân phận, một người kiêu ngạo như cô không thể chấp nhận được sự khiêu khích như thế này.

-Nếu bản thân công chúa Y Lệ Sa Bạch không có hứng thú, vậy thì để cho người khác góp vui thay cho công chúa thì thế nào?

Tát Nhĩ tiếp tục nói:

-Ta muốn xem xem, con cháu quý tộc của hành tinh Lô Tạp Tư có phải đều đắm chìm vào hưởng lạc mà quên đi việc tu hành hay không,.

Đây không còn là chỉ khiêu khích một mình Y Lệ Sa Bạch nữa mà là gây hấn với tất cả con cháu quý tộc hành tinh Lô Tạp Tư có mặt tại đây.

Tát Nhĩ đã có chuẩn bị từ trước, đêm nay xem ra sẽ không để bữa tiệc sinh nhật của Y Lệ Sa Bạch diễn ra quá suôn sẽ.

-Điện hạ.

Có người bước tới bên cạnh Y Lệ Sa Bạch, đã rất không hài lòng với Tát Nhĩ rồi.

-Vương quốc Tát Tư quả là một nơi man rợ, vùng đất thiếu sự văn minh.

Hoàng tử Khải Lý cũng vô cùng khó chịu nói, không ít người đều đã đứng lên, đã đến mức này rồi mà không giao đấu một chút thì cũng không được.

Bên phía vương quốc Tát Tư đã có người bước lên rồi, năng lượng được giải phóng

Sau đó liền nhìn thấy cũng có người bước ra từ phía sau lưng Y Lệ Sa Bạch, lập tức những người xung quanh lần lượt nhường đường, để lại một khoảng trống rất lớn ở giữa.

Hai người lao lên và nhanh chóng cùng nhau quyết đấu.

Y Trạch và Tạp Đặc đều hơi khó chịu, tên hoàng tử dã man đến từ vương quốc Tát Tư này, thật sự không hiểu phép tắc lịch sự, cố ý đến kiếm chuyện vào đúng bữa tiệc sinh nhật của người khác.

Trong nhận thức của bọn họ, vương quốc Tát Tư là nền văn minh lạc hậu, bọn họ tôn sùng sức mạnh, bạo lực và sự man rợ.

Hai người đã nóng lòng muốn làm chút gì đó cho Y Lệ Sa Bạch.

Nơi này đang vô cùng náo nhiệt, Hứa Mạt đang bất động đứng gác ở kia, hắn không có chút hứng thú nào với trận đấu đang diễn ra ở kia, lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ là làm thế nào để chạy trốn đây!

Linh cũng chẳng hứng thú, cô thậm chí còn không thèm liếc nhìn trận đấu ở kia lấy một cái, từ khi cô tới đây ánh mắt vẫn muốn tìm kiếm trong đám đông, nhanh chóng nhìn khắp nơi một lượt nhưng không phát hiện ra hình bóng của Hứa Mạt.

-Chạy rồi à?

Ánh mắt Linh có chút kì lạ, cô nhìn thấy Y Trạch và Tạp Đặc, Hứa Mạt là bị hai người bọn họ xúi giục đến đây, nếu bọn họ ở đây thì Hứa Mạt chắc chắn cũng phải ở đây.

Liếc nhìn dàn mĩ nữ khiến người khác choáng ngợp kia một cái, rất nhiều cô ăn mặc vô cùng gợi cảm, lúc ẩn lúc hiện.

Đẹp thật!!

Cô càng tức giận!!!

Tất cả đều là đàn ông sao???

Linh từng bước tiến vào bên trong, ánh mắt của mọi người đều chú ý trên chiến trường, không có ai chú ý đến cô, Y Lệ Sa Bạch cũng đang nhìn về phía trận chiến và cũng không nhìn thấy Linh.

Ánh mắt của Linh tìm kiếm trong đám người, vậy mà lại không nhìn thấy Hứa Mạt?

Cô nhìn thấy Tác Lôi và Diệp Tạp Lâm Nã cũng ở đây thì nhanh chóng bước về phía đó.

Tác Lôi và Diệp Tạp Lâm Nã đứng ở vòng ngoài của trận chiến, Diệp Tạp Lâm Nã nhìn thấy Linh trước thì đập đập vào người Tác Lôi.

Sau đó Tác Lôi cũng chú ý tới, cười và nói:

-Cô tìm Hứa Mạt à?

Nói rồi hắn lại nhìn xung quanh.

-Ơ, vừa xong còn ở đây mà!

Tác Lôi nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Hứa Mạt, kì lạ, hắn nhớ rõ là vừa rồi còn gặp Hứa Mạt mà, sao đột nhiên lại không thấy đâu nhỉ?

Diệp Tạp Lâm Nã dẫm vào chân hắn một cái, Tác Lôi rụt chân lại, Diệp Lạp Lâm Nã lại tiếp tục giẫm một cái nữa.

-Sao vậy Diệp Tạp Lâm Nã, dẫm lên chân tôi làm gì?

Tác Lôi nghi hoặc nhìn Diệp Tạp Lâm Nã.

Diệp Tạp Lâm Nã:

-..........

-Không có gì.

Cô có chút đâu đầu.

Tác Lôi gãi đầu, Linh hỏi:

-Hứa Mạt đâu, cậu ta có ở đây không.

-Có.

Tác Lôi nói:

-Vừa rồi vẫn còn nhìn thấy, sao mà lại biến mất trong nháy mắt vậy nhỉ, kì lạ.

-..........

Diệp Tạp Lâm Nã có chút hoài nghi về cuộc sống.

Hứa Mạt dù không dám động đậy, nhưng vẫn cảm nhận được mọi thứ xung quanh, chú ý đến Linh ở phía kia, cuộc nói chuyện của Linh và Tác Lôi tất nhiên là Hứa Mạt nghe thấy.

Lúc này Hứa Mạt bỗng có cảm giác muốn đánh người.

Người anh em Tác Lôi thật ‘ trượng nghĩa’.

Hắn nhớ rồi!

-Vừa rồi?

Linh xác nhận lại.

-Ừm, mới vừa xong, chắc chắn cậu ấy vẫn còn ở đây, hoặc có thể là đi vệ sinh cũng nên.

Tát Lôi đáp, như người mất não.

-Cám ơn.

Linh nói.

-Người một nhà, việc nên làm thôi.

Tác Lôi vẫn có chút đắc ý nói, mối quan hệ giữa Linh và Hứa Mạt, hắn hiểu.

Người một nhà!

Linh đi khỏi bên này và đi vào bên trong cung điện, sau đó cô đi tới phía đó, thấy biển chỉ dẫn nhà vệ sinh, cô yên lặng đợi ở bên ngoài.

Kiểu gì cũng phải ra ngoài thôi.

Thế là Linh cứ yên lặng đứng ở đó.

Trước mặt Linh không xa, Hứa Mạt đứng ở đó như một bức tượng, không dám động đậy.

Linh quay người, đứng trên bậc thềm và nhìn ra bên ngoài, như vậy thì Hứa Mạt ở đâu cô cũng có thể nhìn thấy.

Nhưng đợi một hồi mà vẫn không thấy Hứa Mạt đi ra.

Linh cảm thấy có chút kì quái.

Có phải là hắn biết là cô đến không?

Linh quay người và nhìn về phía thị vệ trước mặt hỏi:

-Cậu có nhìn thấy Hứa Mạt không?

Hứa Mạt:

-...........

-Hình như cậu không biết Hứa Mạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận