Căn Cứ Số 7

Chương 480: Gia nhập quân đội

Sao lại tự nhiên trở thành thiên kim nhà thị trưởng rồi?

Kỳ quái quá đi.

Haizz, ánh mắt của mọi người trong học viện nhìn cô cũng trở nên khác lạ, vẫn y như trước mới đúng chứ.

-Đúng đó, sao lại dám để Tiểu Tiểu tự mình làm được, để tôi...

Tiểu Thất đi lên phía trước, muốn nhận lấy, liền thấy Tiểu Tiểu né đi, đưa tay cầm một nắm lên, sau đó mới đem đĩa đưa cho Tiểu Thất.

-Tiểu Tiểu à, cậu bây giờ cũng là người đã có thân phận rồi, có thể bận tậm đến hình tượng một chút được không.

Tiểu Thất nhỏ giọng thầm thì.

-Tôi không cần như thế.

Tôn Tiểu Tiểu chẳng thèm để ý trả lời, nhìn Hứa Mạt nói:

-Anh Hứa Mạt, bọn họ đều bắt nạt em.

-Sao tôi lại cảm thấy những lời Tiểu Thất nói rất đúng nhỉ.

Hứa Mạt cười đáp.

Tiểu Thất xúc động, đây là lần đầu tiên anh Hứa Mạt đứng trước mặt Tiểu Tiểu nói đỡ cho hắn đó, thật cảm động quá.

-Anh Hứa Mạt, anh thay đổi rồi.

Tôn Tiểu Tiểu nhìn Hứa Mạt nói, người bên cạnh đều bật cười.

-Chỉ biết ăn vụng thôi.

Một người phụ nữ xinh đẹp đi tới, ăn mặc và bảo dưỡng rất tốt, nhìn cũng chỉ như hơn ba mươi tuổi.

-Dì ơi, sao ngài lại tự mình bận bịu vậy, để con.

Tiểu Thất tiến lên phía trước nói.

-Không cần không cần, các con ngồi nói chuyện phiếm đi là được.

Phu nhân Tôn cười đáp.

-Dì à, ngài là mẹ kế của Tiểu Tiểu hả?

Tiểu Thất mở miệng nói, phu nhân Tôn hơi ngạc nhiên.

Không khí lúc đó như đóng băng lại, Tôn Tiểu Tiểu cũng trừng Tiểu Thất, tên khốn này định tự tìm đường chết mà?

-Mẹ ruột.

Phu nhân Tôn không bận tâm cười trả lời.

-Úi, thế thì lạ quá, sao ngài còn trẻ quá, nhìn như chị gái vậy, nào có giống người đã sinh con?

Tiểu Thất nhỏ giọng nói, tất cả mọi người xung quanh lúc này mới thở ra.

Tên nhóc này...

Phu nhân Tôn cũng sững sờ, sau đó mới dịu dàng nở nụ cười.

Thằng bé này, không tệ nha!

Miệng thật ngọt.

Tôn Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, rồi nhìn mẹ cô, nói:

-Mẹ, mẹ đừng có tin hắn, miệng hắn có độc đó.

-Ý con là mẹ của con rất già sao?

Phu nhân Tôn cười tủm tỉm đi về phía Tôn Tiểu Tiểu.

-Ối!

Tôn Tiểu Tiểu che miệng, giống như đã nói sai cái gì rồi.

-Tiền tiêu vặt tháng sau của con ta sẽ phải thương lượng lại với cha con một chút thôi.

Phu nhân Tôn nói.

-Chị ơi...

Tôn Tiểu Tiểu hô to.

-Phụt!

Tiểu Thất đang uống nước không nhịn được, khụ khụ... Hắn sùng bái nhìn Tôn Tiểu Tiểu, năng lực học tập thật mạnh nha, rất có tiềm năng làm bạn gái hắn!

-Tất cả tới đây.

Lúc này, Tôn Bàn Tử đi tới, phu nhân Tôn trêu ghẹo nói:

-Người bận rộn đã trở về rồi.

-Chú Tôn.

Đám người Hứa Mạt kêu lên một tiếng, bọn họ vẫn rất kính trọng Tôn Bàn Tử.

Tôn Bàn Tử mặc dù đôi lúc có dáng vẻ hơi không đáng tin một chút, nhưng lại là người trượng nghĩa, nhân phẩm đáng tin.

-Chuyện làm thị trưởng này so với làm ở công ty thì khó hơn rất nhiều.

Tôn Bàn Tử hơi đau đầu, lão viện trưởng thật ác độc. Vị trí này thật khó làm.

Tiền công ty mình kiếm được, có thể tùy tiện mà xài, nhưng làm thị trưởng thì... Haizz.

-Chú Tôn ơi, ngài gầy rồi.

Tiểu Thất mở miệng nói.

-Thật không?

Tôn Bàn Tử nhìn lại chính mình, bụng hình như có nhỏ đi một chút.

Xem ra, vẫn có chỗ tốt.

Tôn Bàn Tử đi lên trước ngồi xuống, không thèm quan tâm còn có một đám tiểu bối đang ở đây, lập tức bắt đầu ăn, hoàn toàn không màng đến hình tượng.

-Chú Tôn, cảm giác thế nào?

Hứa Mạt hỏi.

-Mệt mỏi.

Tôn Bàn Tử đáp, đây là thứ hắn cảm nhận được nhiều nhất.

-Khó chịu lắm sao?

Tôn Bàn Tử nháy nháy mắt, gật đầu nói:

-Khó chịu, nhưng cũng thật thoải mái.

Lòng hư vinh của Bàn Tử vô cùng thỏa mãn.

-Vậy chú Tôn cần phải làm ra một chút thành thích nữa.

Hứa Mạt cười nói.

-Cậu không biết chứ, rất nhiều người kỳ thực là không phục, dù sao cũng không có kinh nghiệm tham chính, nhưng lão viện trưởng đề cử, bọn hắn không dám nói gì thêm.

Tôn Bàn Tử nói, chờ hắn làm quen rồi, sẽ chỉnh đốn từng tên sau lưng làm chuyện xấu kia.

-Tôi tuyệt đối tin tưởng trình độ của chú Tôn.

Hứa Mạt cười nói, Tôn Bàn Tử thuộc kiểu mạnh vì gạo, bạo vì tiền, xử lý quan hệ kiểu này cơ bản không phải là vấn đề gì lớn.

-Còn cậu, có tính toán gì không?

Tôn Bàn Tử hỏi.

-Làm xong hết chuyện lần này thì đi sang thủ phủ bên kia thử.

Hứa Mạt trả lời, chờ việc bên này kết thúc đã.

Sự tình của thành phố Cương Khung cũng đã giải quyết, hắn cũng không cần phải luôn ở lại chỗ này.

Cái tên Tư Tháp Khắc kia thỉnh thoảng lại điện báo hối thúc hắn, còn dùng rất nhiều thủ đoạn.

Ví dụ như, bạn gái của người có rất nhiều người theo đuổi...Nếu còn không đến thì đến người cũng bị lừa chạy mất.

Hứa Mạt mặc kệ.

Tình tình của nữ ma đầu là dạng gì?

Theo đuổi hả? Không tồn tại.

Phải đánh nhau thì mới được!

Còn phải đánh thắng mới được, bằng không chính là bị đánh.

Nhìn Tư Tháp Khắc là biết.

-Còn hai người thì sao?

Tôn Bàn Tử nhìn về phía Tô Nhu và Bản Trạch Danh hỏi. Hội giao lưu lần này mặc dù cuối cùng đã bị hủy, nhưng vẫn sẽ gửi một nhóm học viên tới học viện Thủ Phủ học tập, xem như là học sinh trao đổi.

Tiểu Tiểu dù không đủ tư cách, nhưng hắn tính toán định dùng danh nghĩa thị trưởng mặt dày mày dạn xin một vị trí, để cho Tôn Tiểu Tiểu ra ngoài trải nghiệm.

-Người trong nhà để cho tôi lựa chọn, một là ra ngoài học tập một thời gian, hai là ở lại học tập kinh doanh sản nghiệp của gia tộc bên này.

Tô Nhu mở miệng đáp.

Tôn Bàn Tử híp mắt, nhìn về phía Tô Nhu hỏi:

-Tô gia để cô tham gia chuyện nội bộ sao?

-Ừ.

Tô Nhu gật đầu:

-Hứa Mạt quen Tư Tháp Khắc, gia tộc bên kia do Tư Tháp Khắc chủ trì.

Tôn Bàn Tử gật đầu, nhìn về phía Bản Trạch Danh.

-Tôi cũng gặp phải lựa chọn tương tự.

Bản Trạch Danh trả lời, ra ngoài học tập hoặc là tiếp tục ở lại thành phố Cương Khung, chuẩn bị cho tương lai gia nhập quân đội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận